Chương trước
Chương sau
Những người có mặt ở đây đều ngồi thẳng dậy, mắt sáng cả lên.

Vốn dĩ bọn họ tới đây để tham gia thọ yến, không ai ngờ rằng lại có thể tới chứng kiến một màn so tài, có kịch hay xem thì đương nhiên càng hào hứng.

Vù! Vù!


Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, luyện đan sư của Đan Phủ và Nhạc Chân lần lượt lấy lư luyện đan ra, sau đó là nguyên liệu lyện đan, màn so tài còn chưa bắt đầu mà mùi thuốc súng đã xực lên.

“Ngươi sẽ chết rất thảm”, Nhạc Chân hắng giọng lạnh lùng.

“Nói tự tin quá, cẩn thận không có cơ hội quay đầu”, luyện đan sư của Đan Phủ mặt mày thản nhiên, chậm rãi làm nóng lư luyện đan.

“Ngươi nói ai sẽ thắng?”, thấy hai người đều tỏ ra tự tin, có người khẽ giọng lên tiếng.

“Đương nhiên là Nhạc Chân rồi”.

“Luyện đan sư của Đan Phủ kia ta đã từng gặp trong lần tuyển chọn luyện đan sư, chính là luyện đan sư cấp năm, còn Nhạc Chân, ông ta là đệ tử của Khô Nhạc ở cấp sáu, cấp sáu với cấp năm đấu nhau, Nhạc Chân không có lý do gì để thua cả”.

Trong tiếng bàn tán, Nhạc Chân và luyện đan sư của Đan Phủ đã tế ra chân hoả của mình, tốc độ của Nhạc Chân không hề chậm, còn tốc độ của luyện đan sư Đan Phủ cũng ngang ngửa, thủ pháp thuần thục.

Ánh mắt của tất cả những người có mặt đều bị thu hút về phía này, nhân vật chính của buổi ngày hôm nay bỗng chốc đã được thay đổi.

Lại nhìn sang Khô Nhạc, mặt mày ông ta lạnh tanh.

Hôm nay là ngày gì, hôm nay là thọ thần của ông ta, ai ai cũng mang quà mừng tới hết sức cung kính, đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng không ngoại lệ, thế mà lại có một kẻ lại làm mất mặt ông ta, một người cao cao tại thượng như ông ta sao có thể để mất thể diện, đây chính là nỗi sỉ nhục lớn đối với ông ta.

Trong mắt Khô Nhạc loé lên hàn mang, sát khí của ông ta với Diệp Thành đã không thể nào kiềm chế hơn được nữa, nếu không phải hôm nay có nhiều người chứng kiến thì ông ta nhất định đã ra tay giết Diệp Thành rồi, cho dù có phải đối đầu với pháp tắc lôi đình của U Đô.

Phía Nhạc Sơn cũng vậy, sát khí vô tận.

Chỉ có Diệp Thành vẫn vắt chân lên nhau ngồi đó, coi như bên cạnh chẳng có ai, vùi đầu lau linh châu.

Đợi tới khi ánh mắt của phía Khô Nhạc và Nhạc Sơn nhìn lên đấu đan đài thì Diệp Thành mới hơi nghiêng đầu sang âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, mắt hắn nheo lại đảo qua nguyên thần của từng người.

Đúng là khiến ta phải bất ngờ.

Diệp Thành lẩm bẩm, những người bị Khô Nhạc gieo chú ấn đã vượt qua tưởng tượng của hắn, hoàng tử, công chúa, thánh chủ, thánh chủ thế gia, lao tổ của gia tộc Chu Tước, đến cả phía Nhạc Sơn và Nhạc Tấn cũng không ngoại lệ.

Cuối cùng, Diệp Thành nhìn Khô Nhạc, chỉ cần nhìn là hắn đã có thể nhìn thấu nguyên thần của ông ta.

Dưới Tiên Luân Nhãn, hắn đã tìm thấy chú ấn trong cơ thể của Khô Nhạc, còn những người bị gieo chú ấn thượng cổ có mặt ở đây đều có kết nối với chú ấn trong cơ thể Khô Nhạc, chỉ là người bên cạnh không nhìn ra mà thôi.

“Sao rồi?”, Mục Huyền Công và Nhược Thiên Chu Tước truyền âm đến.

“Số lượng người bị gieo chú ấn nhiều đến kinh người”, Diệp Thành truyền âm, “đúng như vãn bối dự đoán, bên trong cơ thể Khô Nhạc quả thực có chủ chú ấn, nếu ông ta chết thì chủ chú ấn sẽ bị huỷ hoại và hơn một nửa số người có mặt ở đây đều phải chôn cùng, đó đều là những người có thân phận tôn quý ở U Đô”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.