Chương trước
Chương sau



Cho tới khi màn đêm buông xuống, Đan Phủ mới thực sự yên tĩnh.

Nếu nhìn kĩ thì có thể thấy vài bóng người xuất hiện ở nhiều góc khác nhau của Đan Phủ, đó đều là nội gián của Linh Đan Các, vả lại không phải chỉ do một người phái tới, có người của Khô Nhạc, người của Nhạc Sơn, người của tám đại Hoàng Tử.

Điểm tương đồng là bọn họ đều lấy ra truyền âm thạch lạc ấn tinh tình báo vào bên trong.


Thế nhưng điều khiến bọn họ phải xót xa đó là bên trong đan phủ lại có bí trận mạnh mẽ ngăn cách truyền âm.

Đáng chết!

Những người này đều lần lượt hắng giọng.

Đáng chết!

Sau tiếng gằn giọng vang lên, rất nhiều thị vệ thân cận bên cạnh Niệm Vi hiện thân, nội gián của Linh Đan Các vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn đều bị phong cấm toàn bộ theo đúng như những gì mà Diệp Thành nói trước đó.



Màn đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành lại lần nữa luyện ra một viên linh đan bảy vân rồi mới vươn vai đi ra khỏi đại điện, linh đan bảy vân khó luyện, cho dù là hắn nếu luyện nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện.

Hai viên linh đan bảy vân được Diệp Thành đưa cả cho Tạ Vân.

Tạ Vân hiện giờ đang đột phá, cần đan dược cấp cao để hồi phục trong thời gian ngắn nhất.

Sau khi tặng đan dược đi, Diệp Thành mới bước ra khỏi linh sơn sau đó đi một mạch lên tầng thứ chín.

Lại lần nữa xuất hiện trong rừng trúc, Mục Huyền Công và Nhược Thiên Chu Tước lần lượt đứng dậy kinh ngạc nhìn Diệp Thành, có thể khiến hai tu sĩ Chuẩn Thánh phải đứng dậy chào đón như vậy có lẽ Diệp Thành là người đầu tiên.

“Tiểu hữu, lão phu hôm nay thật sự được mở mang tầm mắt”, Mục Huyền Công mỉm cười, vừa nói vừa tấm tắc.

“Có gì đâu, tiền bối”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Ngươi đã là luyện đan sư cấp bảy rồi, không biết sư tôn của ngươi ở cấp nào?”, Nhược Thiên Chu Tước kinh ngạc, vả lại lập tức nghĩ tới sư tôn của Diệp Thành, không biết nếu bà ta biết được người đó căn bản không tồn tại thì liệu có nhảy dựng lên mà đạp chết Diệp Thành không nữa.

“Vãn bối cần linh đan và đan phương bảy vân”, Diệp Thành nói thẳng.

“Ta có”, Mục Huyền Công tỏ ra hào phóng, ông ta lật tay lấy ra một viên, “khi ra ngoài tu luyện ta có được viên này, chỉ có một viên thôi”.

“Vãn bối dùng xong sẽ trả cho người”, Diệp Thành mỉm cười nhận lấy.

“Không cần trả đâu”, Mục Huyền Công cười ôn hoà, dùng một viên đan dược bảy vân để kết bạn với một luyện đan sư cấp bảy, sau này còn lo gì không có linh đan bảy vân, về đạo lí làm người này ông ta đương nhiên hiểu.

“Chín viên, tặng ngươi đấy”, Nhược Thiên Chu Tước phất tay lấy ra chín viên đan dược đưa cho Diệp Thành.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.