Chương trước
Chương sau


“Hắn chính là quý nhân của Chu Tước Tinh”, nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, Mục Huyền Công vuốt râu tấm tắc.

“Ta rất muốn biết là sư phụ thế nào mới dạy ra được một đồ nhi nghịch thiên như vậy”, Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, “có thể diệt cả Chuẩn Thánh thì sư tôn của hắn chắc chắn là Thánh Nhân”.

Khi cả hai đang trò chuyện thì Diệp Thành đã xuống khỏi tầng thứ chính đi tới Chu Tước Điện lĩnh chín mươi mươi triệu nguyên thạch.


Sau đó Diệp Thành lại đi một vòng từ tầng thứ tám đổ xuống, chỉ cần là nguyên liệu cần dùng cho việc luyện đan thì hắn đều mua hết, cho tới khi xuống tới tầng thứ nhất thì chín mươi triệu nguyên thạch đã chẳng còn lại là bao.

Có tiền thật là tốt!

Diệp Thành cầm túi đựng đồ trong tay mà tấm tắc, thầm nhủ khi nào rời khỏi đây thì có cần càn quét thêm chút nguyên thạch trong kim khố của gia tộc Chu Tước hay không, dù sao thì gia tộc Chu Tước cũng rất nhiều tiền.

Diệp Thành!

Đang đi, Diệp Thành chợt nghe thấy đằng sau có người gọi mình.

Diệp Thành vô thức quay đầu thì miền thấy một người ăn vận thư sinh, nếu nhìn kỹ thì mới biết đó chính là nữ tử giả trang nam, trông bộ dạng có phần uỷ mị, đó chính là Hồ Tiên Nhi hàng xóm của hắn.

Nữ giả trang nam.

Diệp Thành thầm nhủ như nhớ lại hình ảnh của Cơ Tuyết Băng hàng trăm năm về trước, cô ấy cũng thích giả trang thành nam nhi, đó là nữ tử khiến tâm trạng hắn vô cùng phức tạp, từng làm tổn thương hẳn nhưng cho tới lúc chết lại chắn trước người hắn để bảo vệ hắn.

Nếu có kiếp sau, huynh có muốn cùng ta viết nên một đoạn tình duyên không?

Trong chốc lát, bên tai Diệp Thành chợt vang lên câu nói này, cho tới giờ hắn vẫn chưa thể nào quên được cảnh tượng Cơ Tuyết Băng chết trong lòng hắn.

Diệp Thành?

Thấy Diệp Thành thẫn thờ, Hồ Tiên Nhi khua tay trước mặt hắn.

Diệp Thành giật mình vô thức nhìn Hồ Tiên Nhi từ đầu tới chân, vẻ mặt vô cùng kì quái, hắn hỏi, “ta dùng bí thuật che đi dung mạo mà cô vẫn có thể nhận ra ta sao?”

“Đương nhiên rồi”, Hồ Tiên Nhi mỉm cười.



“Đúng là đã đánh giá cô thấp rồi”, Diệp Thành xuýt xoa, đến cả tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong còn không nhìn ra chân dung của hắn thế mà Hồ Tiên Nhi lại nhìn ra, điều này khiến Diệp Thành có cái nhìn khác về cô ta, chỉ là hắn đâu biết nhận ra một người chưa chắc đã cần đến bí pháp và pháp bảo.

“Ngươi vẫn còn sống, thật tốt”, Hồ Tiên Nhi lại lần nữa mỉm cười, khoé miệng trào máu.

“Cô bị thương sao?, Diệp Thành nhướng mày.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi”, Hồ Tiên Nhi lau đi vệt máu nơi khoé miệng.

“Đi thôi, đi theo ta”, Diệp Thành lấy ra một viên đan dược đẩy vào cơ thể Hồ Tiên Nhi, chí ít thì Hồ Tiên Nhi cũng là tu sĩ cảnh giới Hoàng, đưa cô ta về bồi dưỡng thì tương lai có thể hỗ trợ cho Tạ Vân nhiều.

“Đây…”, nghe lời mời bất ngờ đó, Hồ Tiên Nhi không kịp phản ứng lại.

“Không muốn sao?”
“Muốn chứ, muốn chứ”, Hồ Tiên Nhi vội đi theo Diệp Thành, trong lòng hân hoan thấy rõ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.