Chương trước
Chương sau


Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn nghịch thiên lên trời, một đao trảm ra bát bộ thiên long, lật tay tung thêm một chưởng là cửu cung thiên ấn.

Phật ấn của Pháp Hải bị đánh tan, chư tăng rợp trời chịu ảnh hưởng, từng toán người ngã xuống.


Vù!

Hư thiên rung lên, bình bát trong lòng bàn tay Pháp Hải bay ra, thánh khí nhà phật uy lực vô song trấn áp khiến thánh thể của Diệp Thành nứt toạc.

Đỉnh thiên lập địa!

Diệp Thành hắng giọng tế ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, nó biến to như ngọn núi, thân đỉnh mộc mạc tự nhiên, bên trên có các độn giáp thiên tự bao quanh, có thiên âm đại đạo vang vọng chặn lại thánh khí bình bát kia.

Đến!

Thánh huyết của Diệp Thành sục sôi như ngọn lửa thiêu đốt, khả năng chiến đấu của hắn lại lần nữa tăng nhanh, một mình hắn độc chiến với chư tăng rợp trời.

Đây…!

Nhìn Diệp Thành khí thế thôn tính bát hoang, Bạch Tố Tố bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh rõ vẻ kinh ngạc, một tu sĩ mới chỉ ở cảnh giới Thiên mà lại có khả năng chiến đấu nghịch thiên như vậy, cô ta tu đạo cả nghìn năm mà còn không bằng một phần một trăm của Diệp Thành.

So với cô ta mà nói thì Tiểu Ưng bình tĩnh hơn nhiều, nó không ngừng sải cánh, thần mang loé ra tứ phía như muốn sát phạt ra giúp đỡ Diệp Thành.

Bạch Tố Tố nhìn Tiểu Ưng, trong đôi mắt còn thể hiện thần sắc không tự nhiên như nhìn ra được huyết mạch của Tiểu Ưng, cả hai không phải là loài người, đều là một loại yêu, vả lại còn là thiên yêu.

Rầm! Đoàng! Rầm!

Bên ngoài, tiếng nổ ầm vang vang vọng khắp thiên địa, rất nhiều tự viện của Kim Sơn Tự sụp đổ, khung cảnh đại chiến vô cùng hoành tráng.

Có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên người phàm trên cổ tinh này đều đã bị đánh thức, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía Kim Sơn Tự, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng đều quỳ phục xuống đất hi vọng trời cao bảo vệ.



Lý Tiêu vẫn ở trong núi sâu chờ đợi Diệp Thành lúc này vẻ mặt lo lắng thấy rõ, hắn cảm thấy có phần hối hận vì đã nói ra chuyện cũ thê thảm của mình khiến Diệp Thành đại náo Kim Sơn Tự, nếu như Diệp Thành lại biến mất thì hắn sẽ vô cùng day dứt.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trên Kim Sơn Tự, Diệp Thành liên tục bị thương, thánh thể mạnh mẽ cũng khó tránh khỏi niệm lực tín ngưỡng đáng sợ.

Có điều phía Pháp Hải cũng không khá khẩm hơn là bao, bị Diệp Thành sát phạt lùi lại, mặc dù là hoà thượng, coi mọi thứ đều nhẹ như không nhưng lúc này bọn họ lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đây chính là khả năng chiến đấu của một tu sĩ cảnh giới Thiên nên có sao?

Vạn phật triều tông!

Bảo tướng của Pháp Hải trang nghiêm, ông ta sử dụng đại thuật của nhà phật, phía sau có một hình phật khổng lồ màu vàng kim xuất hiện, kim quang vạn đạo như ngọn núi sừng sững.

Ở đó, Diệp Thành bị đả phá một chưởng lập tức bay đi.
Tốt lắm!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.