Chương trước
Chương sau
Chiến!

Mục Huyền Công rít lên, mặc dù cơ thể đã già nua nhưng lại có khí thôn tính bát hoang, hết lần này tới lần khác bị lôi chớp thôn tính nhưng cũng liên tiếp nghịch thiên thoát được, ông ta phải phá tan gông cùm xiềng xích.

Tu vi đạt tới mức này đương nhiên ông ta biết thiên kiếp là sự tồn tại thế nào, muốn niết bàn dưới lôi phạt thì cần có khả năng chiến đấu, nếu vượt qua được thì có thể coi là lên chín tầng mây, còn nếu không vượt qua được thì chính là xuống cửu u hoàng tuyền.


Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, lôi chớp liên tục giáng xuống, càng lúc càng mạnh, vả lại phạm vi biển lôi cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.

Chiến!

Mục Huyền Công thi triển thần thông nghịch thiên, một kiếm chém đứt xiềng xích trong hư không sau đó lật tay phá tan biển lôi.

Thiên kiếp thần phạt bị nhấn chìm còn cơ thể đẫm máu tàn phế của Mục Huyền Công cũng ngã khỏi hư thiên dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta đã độ kiếp xong và lúc này ông ta trở thành tu sĩ Chuẩn Thánh thực thụ.

Thành công rồi! Thành công rồi!

Người nhà họ Mục vô cùng phấn khích, chín đại thế gia, gia tộc Chu Tước cũng lần lượt tiến lên trước.

Thế nhưng vào đúng lúc này, ở một phương trong hư thiên đột nhiên có một đạo thần mang tịch diệt bắn tới mang theo thần lực đâm xuyên mạnh mẽ, cứ thế đâm xuyên qua bầu trời, mục tiêu chính là Mục Huyền Công.

Đòn tấn công của cảnh giới Chuẩn Thánh!

Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, thần mang tịch diệt mạnh mẽ kia bảo vệ trận pháp của Mục Huyền Công đã bị đâm thủng, đòn tuyệt sát nhằm vào Mục Huyền Công trong trạng thái yếu ớt, làm sao cóthể địch lại đòn công kích của cảnh giới Chuẩn Thánh này.

Lão tổ!

Ánh mắt người nhà họ Mục hằn lên từng tia máu, bọn họ điên cuồng xông lên, chín đại thế gia và gia tộc Chu Tước cũng vậy.

Có điều cảnh tượng Mục Huyền Công bị tuyệt sát lại không hề xảy ra, đạo thần mang tịch diệt kia bị một bàn tay trong suốt giáng từ trên trời xuống đánh tan.

Trên hư thiên, một bóng hình xuất hiện trong bộ y phục màu trắng như tuyết, phong thái phong hoa tuyệt đại, đó chính là Nhược Thiên Chu Tước.

“Đường đường là Chuẩn Thánh mà lại đánh lén, các ngươi không sợ hậu nhân chê cười sao?”, giọng Nhược Thiên Chu Tước lạnh băng mang theo uy nghiêm, bà ta nhìn thiên địa tối đen.

“Vậy thì đã sao?”, tiếng cười u ám vang lên, trong bóng tối có hai lão già bước ra, một người mặc huyết bào, một người mặc hắc bào, nếu nhìn kĩ thì chính là Thiên Long Vương và Địa Long Vương của Thanh Long Tinh.

Phía sau hai người bọn họ còn có mây và sương cuộn trào, lấp ló trong đó là vô số kẻ mạnh, người ngự kiếm, người cưỡi linh thú, người đạp trên mây và sương, trận thế vô cùng khủng khiếp.

Thấy vậy, không chỉ kẻ mạnh ở U Đô mà đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng phải cau mày.

Giết!

Thiên Long Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta cùng với Địa Long Vương sát phạt tới, cả hai hợp sức tế ra một đạo thanh long cổ ấn, long ấn thần quang chiếu rọi, nơi nào nó chiếu tới thì vạn vật cũng tiêu tán.

Thánh nhân binh.

Trong đám người, Diệp Thành nheo mắt nhìn ra Thanh Long cổ ấn chính là pháp khí của cấp bậc thánh nhân.

Phụt! Phụt! Phụt!
Thanh Long cổ ấn với uy lực huỷ thiên diệt địa, biển ánh sáng nó quét ra nhấn chìm từng lớp người, đến cả tu sĩ cảnh giới Hoàng cũng khó có thể chống lại nổi thần uy của thánh nhân binh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.