Chương trước
Chương sau

“Thanh Nhi”, Mục Huyền Công lên tiếng, “đừng nói bừa”.

“Vốn dĩ là vậy mà”, Mục Uyển Thanh vẫn không từ bỏ.

“Đạo thương về nguyên thần thì dù có dùng dược thạch cũng vô ích”, Diệp Thành lên tiếng, “Khô Nhạc quả là tự đại”.


“Đã là chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa”, Mục Huyền Công xua tay bất lực.

“Ta có thể trị được đạo thương”, Diệp Thành lên tiếng hiến Mục Huyền Công với vẻ mặt u ám và Mục Uyển Thanh với vẻ mặt phẫn nộ đều đổ dồn ánh mắt sang nhìn hắn, trong ánh mắt hai người đều loé lên ánh sáng.

“Thiên kiếp thiên lôi có thể trị được đạo thương”, Diệp Thành nói ra bí mật.

“Thật sao?”, Mục Huyền Công kích động nắm lấy vai Diệp Thành, một tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lúc này lại không thể kiểm soát được mình.

“Nhờ có lôi kiếp mà niết bàn trùng sinh, đạo thương của vãn bối cũng được trị khỏi nhờ cách này”, Diệp Thành mỉm cười, nói.

“Thiên kiếp có thể trị được đạo thương, thiên kiếp có thể trị được đạo thương”, có được đáp án chắc chắn của Diệp Thành, Mục Huyền Công kích động đến mức cơ thể bất giác run lên.

“Nhưng…nhưng chúng ta đi đâu tìm được thiên kiếp và thiên lôi đây?”, Mục Uyển Thanh đặt ra câu hỏi.

“Cần tìm người độ kiếp”, Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu.

“Không cần phải rắc rối như vậy, thiên kiếp thiên lôi vãn bối có”, Diệp Thành phất tay áo gọi thiên lôi trong đan hải ra.

“Ngươi còn có thiên lôi sao?”, Mục Uyển Thanh thẫn thờ.



“Sao, Tạ Vân chưa nói cho cô biết à?”

“Chỉ nói về những chiến tích huy hoàng mặt dày của ngươi thôi”.

“Giờ biết hắn không đáng tin rồi chứ, đừng lấy hắn nữa, lấy ta là được rồi”.

“Đúng là lôi chớp trong thiên kiếp”, khi cả hai đang trò chuyện thì đôi mắt của Mục Huyền Công sáng lên nhìn thiên lôi trong tay Diệp Thành, “tiểu hữu có thể đẩy lôi chớp vào trong cơ thể quả là nghịch thiên”.

“Tiền bối, người già rồi có thể ngồi xuống, còn lại để vãn bối lo”, Diệp Thành không nói thêm với Mục Uyển Thanh nữa mà đổi chủ đề.

“Có cần chuẩn bị gì không?”

“Không cần đâu ạ”, Diệp Thành mỉm cười phất tay đẩy thiên lôi vào trong cơ thể Mục Huyền Công và bao lấy nguyên thần của ông ta.

Hự!

Vẻ mặt Mục Huyền Công đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, cơn đau đớn trên nguyên thần còn hơn cả cơn đau đớn về thể xác, có điều đối với tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong mà nói thì vẫn còn trong phạm vi chịu đựng.

“Ngươi có làm được không vậy?”, thấy vẻ mặt đau đớn của Mục Huyền Công, Mục Uyển Thanh lo lắng nhìn sang Diệp Thành.

“Ta đã quen rồi”, Diệp Thành mỉm cười tuỳ hứng, hắn không hề tỏ ra áp lực, việc trị đạo thương này e rằng không ai thuần thục hơn hắn, Liễu Dật, Cổ Tam Thông, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Ly năm xưa đều do một tay hắn chữa khỏi, đối với hắn mà nói đây là việc làm đã thuần thục từ lâu.
“Vậy thì ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đi, chậm chút cũng không sao”, Mục Uyển Thanh nhắc nhở.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.