Chương trước
Chương sau

“Ngươi đúng là thú vị”, Nhược Thiên Chu Tước bị chọc cười, phất tay lấy ra chín viên linh châu sáng chói, cho chúng lơ lửng giữa không trung. Trong mỗi viên linh châu đều phong ấn một viên đan dược, thật sự là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, vàng, bạc màu gì cũng có, bên trên mỗi viên đều có khắc bảy vân sáng rõ.

“Đa tạ?”, Diệp Thành vội vàng tiến lên, tâm trạng kích động không giải thích được, đây quả thực là lần đầu tiên hắn được thấy linh đan bảy vân.


Hắn âm thầm mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, chăm chú nhìn viên linh đan bảy vân màu đỏ.

Chẳng bao lâu hắn đã tìm thấy nguyên thần lạc ấn bên trong đan, người luyện chế viên đan này đã già, không cần nói cũng biết chính là Khô Nhạc Chân Nhân, ở Chu Tước Tinh này chỉ có ông ta là luyện đan sư cấp bảy, vậy nên chắc chắn là ông ta.

Sau hơn mười giây, Diệp Thành dời mắt, hắn đã học mót được cách luyện chế viên đan dược màu đỏ.

Sau đó hắn lại nhìn viên đan dược màu cam.

Cũng giống như viên đan dược màu đỏ, viên đan màu cam này vẫn do Khô Nhạc luyện chế, tuy phức tạp hơn viên màu đỏ một chút nhưng không làm khó được Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành, hắn vẫn sao chép được toàn bộ.

Tiếp theo, Diệp Thành liên tục dời mắt, Tiên Luân Nhãn đảo qua từng viên đan dược.

Thấy Diệp Thành như vậy, Nhược Thiên Chu Tước ở bên cạnh uống trà hơi thảng thốt, không hiểu hắn định làm gì.

Hế?

Khi Nhược Thiên Chu Tước đang ngơ ngác thì Diệp Thành đã khẽ hô lên, hắn kinh ngạc nhìn viên đan dược màu vàng cuối cùng, bởi viên đan dược màu vàng này không phải do Khô Nhạc Chân Nhân luyện chế, mà là một thanh niên tóc trắng.

Điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên hơn nữa là hắn đã từng nhìn thấy thanh niên tóc trắng này, chính là bóng dáng mà hắn nhìn thấy ở linh hồn lạc ấn trong Thiên Tịch Đan.

Thật trùng hợp!

Diệp Thành lẩm bẩm, viên Thiên Tịch Đan cuối cùng mà Thiên Huyền Môn đấu giá và viên đan dược màu vàng trước mắt này đều do một người luyện chế.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành chỉ vào viên đan dược màu vàng rồi nhìn Nhược Thiên Chu Tước hỏi: “Viên đan dược này do ai luyện chế vậy ạ?”

“Đan Tôn Thất Dạ”.

“Thất Dạ”, vẻ mặt Diệp Thành hơi lạ, cái tên này đúng là mới mẻ.

“Đó là viên đan ta có được trong một buổi đấu giá khi đi lịch luyện ở ngoài những năm đầu”, Nhược Thiên Chu Tước nhàn nhạt nói: “Vì viên đan dược này mà lão thân đã suýt mất mạng, đấu giá được viên đan do Đan Tôn luyện chế quả thực rất vinh dự”.

“Vậy người có biết Đan Tôn ở đâu không?”, Diệp Thành vội hỏi ngay.

“Đó là sự tồn tại cùng đẳng cấp với Chư Thiên Kiếm Thần, trước nay đều là rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười: “Nhưng tám mươi năm trước ta nghe nói một số tin đồn rằng người này từng xuất hiện ở Huyền Thiên Tinh Vực”.

“Tám mươi năm trước”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Nói như vậy đúng là Đan Tôn ở Chư Thiên Vạn Vực chứ không phải ở Đại Sở, quan hệ của hắn với Thiên Huyền Môn chắc chắn không bình thường, tìm hắn cũng được”.
“Huyền Thiên Tinh Vực”, Diệp Thành lại lẩm bẩm, sau đó xoay người bước ra khỏi rừng trúc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.