Chương trước
Chương sau


“Ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể”, Nhược Thiên Chu Tước từ tốn nói.

“Tiền bối nhìn ra được?”, Diệp Thành thăm dò hỏi.


“Vốn dĩ ta không nhìn ra, bởi thần thông che giấu của ngươi quá huyền bí”, Nhược Thiên Chu Tước cười lắc đầu, hít sâu một hơi nhìn lên hư thiên, trong mắt là vẻ kính nể: “Đây đúng là món quà của trời cao ban tặng, bao nhiêu năm rồi còn có thể được thấy huyết mạch phụ hệ của Hiên Viên Đại Đế, ân điểm hoá của Hiên Viên Đại Đế tiền bối năm xưa, hậu thế Chu Tước sẽ nhớ mãi trong lòng”.

“Nhưng ta chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể”, Diệp Thành không giấu giếm.

“Một nửa?”, Nhược Thiên Chu Tước không khỏi dời mắt từ hư thiên, đôi mắt đẹp mang theo bí pháp bất thế hơi nheo lại nhìn Diệp Thành, dường như có thể nhìn thấy huyết mạch của hắn, sau khi quan sát thật kỹ bà mới thấy Diệp Thành chỉ có huyết mạch bản nguyên của Thánh thể chứ không có Thánh thể thần tàng.

“Đúng là một nửa thật”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày, nhưng vẻ mặt lại càng thêm kinh hãi, bà lẩm bẩm: “Không có Thánh thể thần tàng mà lại có thể giết được hơn ba mươi cảnh giới Hoàng, sức chiến đấu này có thể gọi là nghịch thiên, độ tuổi này, tu vi này, huyết mạch này, sự quyết đoán này, hắn có phong thái anh hùng của một vị Đại Đế trẻ tuổi”.

“Thọ nguyên của tiền bối không còn nhiều nữa”, khi Nhược Thiên Chu Tước đang lẩm nhẩm tự nói thì Diệp Thành đã lên tiếng.

“Ngươi còn thần bí hơn lão thân tưởng tượng”, suy nghĩ bị gián đoạn, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành đầy ẩn ý, bà có tu vi Chuẩn Thánh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thành có thể nhìn thấu thọ nguyên niên luân của mình.

“Sao người không thử độ kiếp thiên nhân ngũ suy đi?”, Diệp Thành nhìn Nhược Thiên Chu Tước hỏi.

“Không phải không độ mà là không dám độ”, Nhược Thiên Chu Tước thở dài lắc đầu: “Thiên nhân ngũ suy không phải chuyện một sớm một chiều, đây là thiên kiếp của bản thân, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, tuy ta nắm chắc vài phần nhưng cũng không dám tuỳ tiện đi bước đó, mà chúng cũng không cho ta cơ hội”.

“Ý người là Thanh Long Cổ Tinh?”, Diệp Thành thử hỏi.

“Thanh Long Cổ Tinh có hai bậc Chuẩn Thánh”, Nhược Thiên Chu Tước hít sâu một hơi: “Có lão thân trấn giữ Chu Tước Tinh nên bọn chúng chưa dám tuỳ tiện xâm phạm, nếu ta độ thiên nhân ngũ suy thì chắc chắn sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, lúc đó nếu Thanh Long Cổ Tinh ồ ạt tấn công thì Chu Tước Tinh thật sự khó có thể chống lại”.

Diệp Thành không nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự bất lực của Nhược Thiên Chu Tước, nhà Chu Tước loạn trong giặc ngoài, thân là lão tổ, có thể tưởng tượng được bà ấy phải chịu áp lực thế nào, sự trói buộc bất lực này khiến bà không dám tuỳ tiện bước lên đỉnh cao hơn.

Nhược Thiên Chu Tước đứng dậy đi xuống rồi biến mất trên đỉnh núi Đan phủ, sau đó có truyền âm hư ảo vọng lại: “Nếu thiếu nguyên thạch có thể cầm Hoàng lệnh đến tầng thứ tám tìm Chu Tước Điện”.

“Chu Tước Điện?”, Diệp Thành lặp lại, hai mắt sáng rỡ, dường như đã biết đây là nơi thế nào, đó là kho bạc của nhà Chu Tước, Nhược Thiên Chu Tước cho hắn đặc quyền này khiến hắn vô cùng vui mừng, cũng rất kinh ngạc.

“Như vậy, ngày lật đổ Khô Nhạc gần trong gang tấc rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, trong lòng đã có tính toán.

Lòng nghĩ như vậy, hắn liền xoay người bước xuống núi.

Trong đêm tối đen như mực, các luyện đan sư trên linh sơn của Đan phủ đều đã chìm vào giấc mộng đẹp trong niềm phấn kích, mà với tư cách là chủ nhân Đan phủ, hắn lại không hề nhàn rỗi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.