Diệp Thành bãi chiến, hắn nheo mắt nhìn về một hướng trong hư thiên.
Mười mấy tu sĩ cảnh giới Hoàng còn lại cũng bãi chiến, mặt mày tôi độc mang theo vẻ vui mừng vì có kẻ mạnh ra tay.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ở một hướng trong hư thiên có người xuất hiện khoác huyết bào, chân bước trên biển máu, xung quanh còn có một con rồng đen bay lượn, đôi mắt tử tịch, người ta có thể nhìn ra được cảnh tượng núi thây biển máu trong đó.
“Cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong”, Diệp Thành cau mày.
“Là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong”, người xem kinh ngạc.
“Nếu lão phu không nhìn nhầm thì đây chính là khách khanh của Khô Nhạc: Huyết Diêm”.
“Là Huyết Diêm mà mười năm trước suýt chút nữa có thể lên tới cảnh giới Chuẩn Thánh sao?”
“Ngoài ông ta ra thì còn có ai, không ngờ đến ông ta cũng ra mặt rồi”, các lão tu sĩ lần lượt cau mày, trong đôi mắt bọn họ rõ vẻ kiêng dè như thể biết được sự đáng sợ của Huyết Diêm.
Thiên địa này trở nên nặng nề hơn sau khi Huyết Diêm xuất hiện, người ta cảm thấy khó thở hơn bao giờ hết.
Mục Uyển Thanh và Niệm Vi cau mày, có vẻ như bọn họ cũng biết đến sự đáng sợ của Huyết Diêm, cả hai lần lượt truyền âm cho Diệp Thành bảo hắn về U Đô nhưng lại bị Diệp Thành từ chối.
Nhược Thiên Chu Tước ở tầng thứ chín của U Đô cũng phải cau mày.
Nhược Thiên Chu Tước đứng trên đỉnh núi liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624980/chuong-2790.html