Chương trước
Chương sau
Chu sát!

Có tu sĩ cảnh giới Hoàng, đầu lơ lửng bảo ấn giáng từ trên trời xuống phía Diệp Thành đứng.

Rầm!


Cửu tiêu rúng động, bảo ấn giáng uống dẹp bằng hư thiên.

Đợi tới khi mây khói tản đi thì không còn thấy bóng hình Diệp Thành đâu nữa khiến các tu sĩ cảnh giới Hoàng đang đại chiến và người xem đều thẫn thờ.

Phụt!

Khi ai nấy đều đang ngỡ ngàng thì một thanh đao màu vàng kim xuất hiện, Diệp Thành sát phạt ra khỏi hố đen không gian, vả lại còn tính toán chuẩn vị trí, một tu sĩ cảnh giới Hoàng không kịp trở tay, phần đầu bị trảm lìa, nguyên thần còn chưa kịp thoát ra ngoài.

Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Các tu sĩ cảnh giới Hoàng còn lại sợ rồi, bọn họ phải kinh ngạc trước thần thông dị thường của Diệp Thành.

Chiến!

Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, khả năng chiến đấu lại lần nữa lên cao, có chiến long bao quanh, cơ thể hắn có thêm một lớp thần mang màu vàng kim chói lọi khiến người ta không dám nhìn thẳng, hắn giống như chiến thần bát hoang dũng mãnh vô song.

Khốn kiếp, còn không đền tội đi!

Lại có kẻ tham gia vào, vả lại không chỉ một người đó là kẻ mạnh ở cảnh giới Hoàng tầng thứ năm đổ lên.

Vậy để ta!

Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, một tay hắn vung đại kích, một tay cầm Bá Long Đao với khả năng hồi phục bá đạo, lại thêm khả năng chiến đấu luân hồi khiến hắn có tư cách chiến với kẻ mạnh ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.

Rầm! Bịch!

Lại là tiếng nổ rầm trời kinh thế, trên hư thiên, bóng người dày đặc, liên tục có người tham gia vào, cũng liên tục có người ngã khỏi hư thiên, nếu đếm kĩ thì kẻ phải bỏ mạng trong tay Diệp Thành không chỉ có hai mươi tên.

“Nghịch thiên rồi, nghịch thiên rồi”, bên dưới người ta trầm trồ tạo thành làn sóng.

“Một tu sĩ cảnh giới Thiên mà trảm liên tiếp hai mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng, chiến tích thế này còn vượt xa cả Nhược Thiên Huyền Vũ năm xưa”.

“Thế giới này làm sao thế, chúng ta già rồi sao?”

“Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ”, trong dòng người, Niệm Vi mỉm cười hết sức hân hoan, cô nhìn bóng dáng Diệp Thành mà si mê, so với những người khác thì cô điềm tĩnh hơn nhiều vì cô đã biết sức mạnh của Diệp Thành từ trước, hắn là chiến thần thôn tính bát hoang, tu sĩ Chuẩn Đế phải bỏ mạng trong tay hắn không chỉ có một người.

“Huyền Vũ, người huynh đệ này của huynh thật sự quá mạnh”, Mục Uyển Thanh tặc lưỡi nhìn Diệp Thành, vốn dĩ cô còn rất lo lắng nhưng hiện giờ xem ra tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong mà không ra mặt thì chẳng ai có thể giữ chân Diệp Thành.

“Hoa mắt rồi, hoa mắt rồi”, Phạm Thống gãi đầu, “nếu biết sớm tên tiểu tử này mạnh như vậy thì hôm đó ta nên mượn hẳn một viên nguyên thạch mới phải”.

“Bây giờ mượn cũng chưa muộn”, Hồ Tiên Nhi liếc nhìn Phạm Thống.
“Không nên”, tám kẻ hàng xóm của bọn họ cũng gãi đầu, nghĩ tới hôm bị Xích Diệm Hùng Sư truy sát cũng không thấy Diệp Thành hung hăng như vậy, mới có mấy ngày trôi qua mà hắn đã lên một đẳng cấp mới rồi sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.