Chương trước
Chương sau

Phía Mục Uyển Thanh cũng đi theo, việc làm này của Diệp Thành hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.

“Cái gì? Cảnh giới Thiên khiêu chiến cảnh giới Hoàng?”

“Sao cơ? Người khiêu chiến là Diệp Thành ư?”


Tin tức này lan khắp U Đô như mọc them cánh, gây nên chấn động lớn.

Woa!

Ở U Đô tầng thứ chín, sau khi nghe được tin này, Nhược Thiên Chu Tước day mạnh đầu mày.

Còn đám Nhạc Sơn dưới trướng Khô Nhạc và tám vị hoàng tử đều cử cao thủ đi, mục đích của chúng rất đơn giản, hiếm lắm Diệp Thành mới ra ngoài U Đô, dù thế nào bọn chúng cũng không thể khiến Diệp Thành sống sót trở về.

Nhanh, nhanh, nhanh!

Nhìn khắp U Đô, từ tầng một đến tầng chín, người đông như biển cả, tất cả đều đổ xô đi ra ngoài U Đô.

“Tiểu tử này điên rồi à!”, trong đám người, nhìn Diệp Thành đứng trên hư thiên, Phạm Thống tặc lưỡi cảm thán.

“Đừng coi thường hắn, hắn rất mạnh”, tám cảnh giới Chuẩn Hoàng hàng xóm vuốt râu đưa ra nhận xét.

“Các ngươi hiểu cái gì”, Phạm Thống mắng: “Hắn không chỉ đối mặt với một cảnh giới Hoàng, không nhìn thấy đám chó già chặn ở cổng U Đô kia à? Dù Diệp Thành thắng hay thua, chúng đều không cho hắn vào U Đô nữa”.

“Cũng đúng”.

“Lần đầu tiên lão tử thấy cảnh giới Thiên khiêu chiến cảnh giới Hoàng đấy”, tiếng bàn tán vang lên không ngớt, như sóng thuỷ triều dâng.

“Nghe nói gì chưa? Diệp Thành còn giết Diễn Thiên Đạo Nhân ở sòng bạc rồi đấy”.

“Cái gì?”

“Lá gan của hắn lớn thật”, rất nhiều người đều kinh ngạc, ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng khác.

“Thánh chủ”, Niệm Vi dẫn hộ vệ của mình tới.

“Đừng xen vào”, Diệp Thành khẽ nói.

“Ngươi làm càn quá”, Mục Uyển Thanh cũng dẫn cao thủ của nhà họ Mục tới.

“Ta tự có tính toán, cứ ở đây xem là được”, giọng điệu của Diệp Thành vẫn đều đều.

“Diệp Thành, lại đây chịu chết đi”, ông lão áo tím đi tới, cười giễu cợt nhìn Diệp Thành ở nơi xa.



“Sư tôn, giết gà không cần dùng dao mổ trâu đâu”, có người từ bên cạnh bước ra, là một thanh niên mặc áo trắng tay cầm quạt xếp, tu vi cảnh giới Chuẩn Hoàng, nhưng khí tức không ổn định lắm, xem ra vừa mới tiến cấp không lâu.

“Dương Nhi, con đột phá rồi sao?”, ông lão áo tím ngạc nhiên, vui mừng thốt lên.

“Nhờ có sư tôn bồi dưỡng, cuối cùng Tiết Dương cũng đi được bước đó”, thanh niên áo trắng nói xong, liếc mắt nhìn Diệp Thành: “Chỉ là một cảnh giới Thiên thôi, sao sư tôn phải ra tay? Hôm nay hãy để đồ nhi thay người giết hắn”.

“Nếu vậy thì sư tôn không phải động tay vào nữa”, ông lão áo tím vuốt râu, dáng vẻ cao ngạo, coi thường mọi thứ trên thế gian, dường như đào tạo được đồ nhi cảnh giới Chuẩn Hoàng là điều rất đáng tự hào.

“Tiết Dương?”, phía dưới lại vang lên tiếng xì xào thảo luận.
“Chưa đến hai trăm tuổi đã đột phá đến cảnh giới Chuẩn Hoàng rồi?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.