Chương trước
Chương sau
Lúc này Diệp Thành mới ý thức được mình thất lễ, may mà đây là Nhược Thiên Chu Tước, nếu là người khác, chỉ với câu nói lúc nãy của hắn có lẽ đã khiến hắn phải mất mạng rồi, nhận xét nhan sắc của tiền bối như vậy, hậu quả sẽ rất khó lường.

“Nghe Huyền Vũ nói nửa canh giờ ngươi đã luyện ra linh đan sáu vân à?”, câu nói này của Nhược Thiên Chu Tước rất nhẹ nhàng.

“Vãn bối bất tài, chỉ là may mắn thôi ạ”.


“Thuật luyện đan của ngươi được truyền từ ai?”, Nhược Thiên Chu Tước ngồi xuống, đôi mắt đẹp như có thể thanh tẩy thế gian, bà nhìn thẳng vào Diệp Thành hy vọng có thể nhìn ra điều gì đó từ lời nói của hắn.

“Vấn đề này”, Diệp Thành giả vờ khó xử: “Xin tiền bối lượng thứ, sư phụ ta không muốn ta nói ra tên của ông ấy”.

“Ồ?”, trong mắt Nhược Thiên Chu Tước thoáng qua một tia ý tứ sâu xa, diễn xuất của Diệp Thành khiến bà không thể nhìn ra khuyết điểm, bà cũng rất tự nhiên cho rằng sư phụ của Diệp Thành là một người rất uyên bác, đồ đệ nghịch thiên thế này, sư phụ chắc chắn không phải người bình thường, thậm chí còn hơn hả Khô Nhạc.

“Tiền bối, thứ cho vãn bối to gan, vãn bối có thể hỏi người vài điều được không?”, khi Nhược Thiên Chu Tước đang suy nghĩ thì Diệp Thành đã lại lên tiếng.

“Nói thử xem nào”.

“Tiền bối đã từng nghe nói đến Đại Sở chưa?”, Diệp Thành ngập ngừng thử hỏi Nhược Thiên Chu Tước.

“Đại Sở?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày, nói nhỏ: “Đại Sở mà ngươi nói là tinh vực hay cổ tinh? Hay là thế lực nào?”

“Là một cổ tinh”, Diệp Thành nói bừa, trong lòng thấy hơi tiếc nuối, thầm nói Nhược Thiên Chu Tước cũng không biết sự tồn tại của Đại Sở.

“Thứ cho lão thân ngu dốt, chưa từng nghe tới”.

“Vậy Chư Thiên Môn thì sao ạ?”, Diệp Thành lại hỏi.

“Chưa nghe bao giờ”.

“Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên thì sao ạ?”, Diệp Thành nói hết tất cả các tên rồi nhìn Nhược Thiên Chu Tước bằng ánh mắt hy vọng: “Những cái tên này tiền bối đã nghe tới bao giờ chưa?”

“Chưa”, điều khiến Diệp Thành nản lòng là Nhược Thiên Chu Tước vẫn lắc đầu.

“Rốt cuộc tiểu tử này có lai lịch gì?”, trong mắt Nhược Thiên Chu Tước lại lóe lên ẩn ý sâu xa, chỉ trách câu hỏi của Diệp Thành quá mơ hồ, đến bà đường đường là một Chuẩn Thánh cũng không biết, điều này khiến bà có chút tò mò về hắn.

“Chư Thiên Kiếm Thần – Kiếm Phi Đạo, tiền bối có biết người này không?”, Diệp Thành vẫn chưa bỏ cuộc, trong mắt tràn đầy hi vọng.

“Chư Thiên Kiếm Thần?”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ cau mày.

“Tiền bối từng nghe tới Chư Thiên Kiếm Thần ạ?”, vẻ mặt này của bà ấy khiến Diệp Thành chợt trở nên kích động.

“Từng nghe, lấy kiếm chứng đạo, liệt vào hàng ngũ Kiếm Thần”.

“Tiền bối có biết ông ấy ở đâu không?”, Diệp Thành trở nên căng thẳng, mãi mới tìm được chút thông tin, sao hắn có thể bỏ qua.

“Đó là một bậc thông thiên, ta cũng không biết ông ấy ở đâu”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ nói: “Năm xưa ta đi du ngoạn ở ngoài rồi nghe thấy cái danh Chư Thiên Kiếm Thần này, nhưng không may mắn để được gặp bản thể của Kiếm Thần, chỉ biết ông ấy để lại một đạo kiếm chi cảnh ở một cổ tinh, cũng chính đạo kiếm chi cảnh ấy đã hình thành Đại La Kiếm Tông”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.