Chương trước
Chương sau


Thấy Tạ Vân đến, người trong tửu lâu lần lượt đứng dậy hành lễ, mặc dù là hoàng tử thất thế, thế nhưng Tạ Vân vẫn là hoàng tử, bọn họ đương nhiên phải nể mặt hắn.

Tạ Vân mỉm cười sau đó cầm ngay một chén rượu, “các vị luyện đan sư rớt bảng, là Huyền Vũ lực bất tòng tâm, để mọi người phải thiệt thòi rồi, chén rượu này coi như Huyền Vũ tạ tội với các vị”.

Nghe thấy câu này, những luyện đan sư không được lựa chọn liền cảm thấy ấm áp, bọn họ càng mang ơn với Tạ Vân hơn.


Uống! Không say không về!

Tạ Vân uống cạn, một câu nói của hắn khiến bầu không khí bên trong tiểu lâu vô cùng rộn ràng.

Mùi thơm của rượu bay lan tỏa khắp tầng thứ hai của U Đô.

Không biết từ bao giờ màn đêm buông xuống, buổi tiệc rượu cũng tàn.

Phù!

Trong căn phòng ở lầu ba của Huyền Vũ Các, Diệp Thành ngồi trên ghế, ợ lên một hơi.

“Tiền của ta!”, lại nhìn sang Tạ Vân, mặt mày hắn tỏ vẻ xót xa, một bữa rượu mà uống hết của hắn hơn ba trăm nghìn nguyên thạch.

“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân”, Diệp Thành vươn vai, “quan trọng là giá trị của nó, người cũng nhìn thấy rồi đấy, trong số những người hôm nay tới đây có rất nhiều người không hề đơn giản, nếu kết hợp với bọn họ thì sau này sẽ có lợi cho ngươi, số tiền cần tiêu thì vẫn nên tiêu”.

“Cái này thì ta hiểu”.

“Ngươi đã vay được tiền chưa?”

“Không thể phủ nhận lần này lão tổ rất hào phóng”, Tạ Vân phất tay lấy ra một túi càn khôn đưa cho Diệp Thành.

“Đúng là giàu có”, Diệp Thành mở ra nhìn, hắn trầm trồ tặc lưỡi.

“Lấy nhiều tiền như vậy, rốt cục ngươi muốn làm gì?”

“Xây đan phủ”.

“Xây đan phủ?”, không chỉ Tạ Vân mà đến cả Mục Uyển Thanh và Niệm Vi cũng ném ánh mắt khó hiểu về phía này.

“Ta sẽ lấy danh nghĩa của mình để mua một Linh Sơn ở tầng thứ ba của U Đô”, Diệp Thành chậm rãi nói, “nếu xây đan phủ ở Linh Sơn này, dùng nơi này để chiêu mộ luyện đan sư, bồi dưỡng cho thế lực của ngươi, khả năng kêu gọi của luyện đan sư rất lớn, cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ bồi dưỡng bọn họ trở thành một thế lực mạnh mẽ, bọn họ sẽ dốc sức hỗ trợ cho ngươi”.

“Vì sao phải lấy danh nghĩa của ngươi?”, Tạ Vân gãi đầu.

“Nếu không thì lấy danh nghĩa của ai, của người sao?”, Diệp Thành liếc nhìn Tạ Vân, “Khô Nhạc và tám đại Hoàng Tử không dễ gì mới lơ là cảnh giác với ngươi, nếu như dùng danh nghĩa của ngươi để xây đang phủ, bọn họ không nghĩ cách giết chết ngươi mới là lạ, thế nhưng dùng danh nghĩa của ta thì lại khác, ít nhất ở ngoài nhìn vào sẽ không liên quan gì đến người gia tộc Chu Tước, cũng không đến mức khiến Khô Nhạc và gia tộc Chu Tước chuốc thêm rắc rối, muốn xử trí thì để bọn họ tới xử trí ta là được rồi”.

“Hoá…hoá ra là ý này”, Tạ Vân bày ra bộ mặt như hiểu như không.

“Trận chiến không đấu bằng đao gươm mà đấu bằng quyền mưu”, Diệp Thành cười nói, “ngươi cứ yên tâm củng cố lại đạo căn, mọi việc để ta, đạo lý minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng ngươi hiểu mà”.

“Hiểu đương nhiên là hiểu, ta sợ ngươi sẽ bị Khô Nhạc giết chết”, Tạ Vân ho hắng.

“Ai giết chết ai cũng chưa biết được”, Diệp Thành cười lạnh lùng, “tưởng ta dễ bị ăn hiếp vậy sao?”

“Cái này thì đệ tử tin”, Niệm Vi cười xoà, “Thánh Chủ Thiên Đình có thể thống nhất Đại Sở chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi không thể chỉ dựa vào thực lực, U Đô tương lai cũng sẽ trở nên rực rỡ khi có Diệp Thành”.
“Lại là Đại Sở”, Mục Uyển Thanh day trán, cho tới bây giờ cô ta vẫn không hiểu Đại Sở rốt cục là nơi như thế nào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.