Chương trước
Chương sau


Mục Uyển Thanh ở lầu ba không khỏi giơ ngón cái lên với Diệp Thành phía dưới.

Chiêu này của Diệp Thành quá đểu, không chỉ thắng tiền của người ta, trước khi đi còn chụp cho người ta cái danh lừa đảo.


Phụt!

Tên thanh niên áo trắng vừa đi tới cửa đã phun ra một ngụm máu cao ba trượng, hắn ta cũng không ngờ Diệp Thành lại chơi mình thế này, tất cả mũi nhọn đều chuyển hết sang hắn ta.

Ngươi chờ đó cho ta!

Tên thanh niên áo trắng giận dữ quát lên một tiếng, ôm ngực loạng choạng đi ra ngoài.

Chết tiệt!

Thấy hắn bỏ đi, một nhóm con bạc chạy theo, ai nấy đều mặt đỏ tía tai, hai mắt đỏ ngầu, trên tay mỗi người còn cầm theo một viên gạch.



Phong ba qua đi, sòng bạc nhà họ Mục khi nãy rất náo nhiệt, thoáng chốc đã trở nên trống trải hơn rất nhiều.

Nghỉ ngơi thôi!

Diệp Thành chạy lên lầu ba, sau lưng hắn là từng ánh mắt kính nể, những ánh mắt đó đều là từ người của sòng bạc nhà họ Mục, cùng là người lắc xúc xắc, sao chênh lệch lại lớn như vậy?! Hơn ba mươi ván đều thắng, đây là điều chưa từng xảy ra từ khi sòng bạc nhà họ Mục kinh doanh đến giờ.

“Phúc tinh, đúng là phúc tinh!”, trên lầu ba, Mục Uyển Thanh và ông lão áo tím cùng bước tới nghênh đón, trên mặt họ đều mang theo nụ cười.

“Đây là tiền của mọi người, còn ngọc bội này là của ta”, Diệp Thành ném túi đựng đồ ra, sau đó rất tự nhiên cất miếng ngọc kiếm được từ tên thanh niên áo trắng vào túi. Đó là một phần của Đế giác, là bảo vật vô giá, không phải thứ mà nguyên thạch có thể đo lường được.

“Diệp Thành tiểu hữu, đại tiệc dành cho ngươi đã được chuẩn bị rồi, nể mặt chúng ta mà ở lại dùng bữa nhé”, lão già áo tím cười ôn hoà.

“Uống rượu thì thôi không cần đâu, ta còn có chuyện phải làm”, Diệp Thành xua tay.

“Không phải ngươi muốn gặp Tử Linh công chúa sao? Cô ấy xuất quan rồi”, câu nói của Mục Uyển Thanh khiến Diệp Thành chợt dừng bước.

“Cô ấy còn có chút chuyện phải giải quyết, lát nữa sẽ tới”, Mục Uyển Thanh cười nhẹ.

“Vậy thì uống vài ly”, Diệp Thành ho khan, đi về phía phòng chữ Thiên.

“Thế mới đúng chứ!”, Mục Uyển Thanh nhanh chóng đi theo, hơn nữa còn thoải mái khoác tay lên vai Diệp Thành giống như một người chị, không có chút dè dặt nào của Thánh nữ.

Bây giờ tâm trạng Mục Uyển Thanh đang rất tốt, hôm nay Diệp Thành giúp họ kiếm được rất nhiều tiền, số nguyên thạch này có thể sánh với thu nhập của sòng bạc nhà họ Mục trong một năm, quả là một con số khổng lồ mà người thường không thể tưởng tượng được.

Đương nhiên điều mà Mục Uyển Thanh quan tâm không phải là những viên nguyên thạch đó, mà là Diệp Thành đã giúp cô vượt qua khó khăn.
Hôm nay thu hoạch rất lớn, mấy lão bối của nhà họ Mục không hài lòng với cô cũng không còn gì để nói, nói cách khác cô có thể tiếp tục làm Thánh nữ nhà họ Mục, cũng có thể tiếp tục cai quản sòng bạc của nhà họ Mục, với quyền lực này, cô đã có thể bảo vệ Nhược Thiên Huyền Vũ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.