Mục Uyển Thanh ở lầu ba không khỏi giơ ngón cái lên với Diệp Thành phía dưới.
Chiêu này của Diệp Thành quá đểu, không chỉ thắng tiền của người ta, trước khi đi còn chụp cho người ta cái danh lừa đảo.
Phụt!
Tên thanh niên áo trắng vừa đi tới cửa đã phun ra một ngụm máu cao ba trượng, hắn ta cũng không ngờ Diệp Thành lại chơi mình thế này, tất cả mũi nhọn đều chuyển hết sang hắn ta.
Ngươi chờ đó cho ta!
Tên thanh niên áo trắng giận dữ quát lên một tiếng, ôm ngực loạng choạng đi ra ngoài.
Chết tiệt!
Thấy hắn bỏ đi, một nhóm con bạc chạy theo, ai nấy đều mặt đỏ tía tai, hai mắt đỏ ngầu, trên tay mỗi người còn cầm theo một viên gạch.
Phong ba qua đi, sòng bạc nhà họ Mục khi nãy rất náo nhiệt, thoáng chốc đã trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Nghỉ ngơi thôi!
Diệp Thành chạy lên lầu ba, sau lưng hắn là từng ánh mắt kính nể, những ánh mắt đó đều là từ người của sòng bạc nhà họ Mục, cùng là người lắc xúc xắc, sao chênh lệch lại lớn như vậy?! Hơn ba mươi ván đều thắng, đây là điều chưa từng xảy ra từ khi sòng bạc nhà họ Mục kinh doanh đến giờ.
“Phúc tinh, đúng là phúc tinh!”, trên lầu ba, Mục Uyển Thanh và ông lão áo tím cùng bước tới nghênh đón, trên mặt họ đều mang theo nụ cười.
“Đây là tiền của mọi người, còn ngọc bội này là của ta”, Diệp Thành ném túi đựng đồ ra, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624922/chuong-2732.html