Chương trước
Chương sau
Thu tiền! Thu tiền!

Diệp Thành lấy một bao tải ra, nhét hết túi đựng đồ trên bàn đặt cược vào đó.

Lại nhìn đến đám con bạc, ai nấy đều như bị bệnh đau mắt đỏ, nếu không phải U Đô nghiêm cấm đánh nhau thì chắc bọn họ đã xông lên đạp chết tên khốn Diệp Thành rồi.


Nào nào, tiếp tục!

Diệp Thành mặc kệ những ánh mắt như ăn thịt người ấy, tiếp tục cầm hộp xúc xắc lên lắc tiếp.

Lần này, Diệp Thành vừa lắc vừa ném cho tên thanh niên áo trắng cái nhìn khiêu khích, đó là ánh mắt khích tướng, có bản lĩnh thì ngươi tiếp tục đặt cược đi!

Chiêu này của Diệp Thành rất hữu dụng, tên đang trong cơn thịnh nộ, tức muốn nổ phổi đã mất đi vẻ bình tĩnh nên có.

Tiếng xúc xắc va vào nhau vẫn vang lên lanh lảnh.

Tiếp theo đó sòng bạc trở nên cực kỳ nhộn nhịp, tiếng mắng chửi như sói tru tạo thành từng đợt thuỷ triều, đợt này lấn át đợt kia.

Bên trong làm gì vậy?

Có lẽ động tĩnh từ sòng bạc quá lớn đến nỗi người trên đường đều bị thu hút, chen chúc nhau trong sòng bạc, có lẽ đây là lần sòng bạc nhà họ Mục đông người nhất từ khi kinh doanh đến nay.

Lợi hại!

Rất nhiều người đi vào, khoé miệng ai cũng đồng thời co giật hơn chục lần.

Cũng chẳng trách họ như vậy, vì tình hình hiện tại trong sòng bạc quá khó tưởng tượng.

Nhìn lướt qua, hơn tám phần mười số con bạc đang vây quanh bàn đánh bạc đã thua đến mức chỉ còn mỗi quần đùi hoa, bọn họ liên tục đặt đại nhưng số điểm trên xúc xắc lại là một loạt tiểu.

Tạo nghiệp!

Nhìn đám người mặc quần đùi, trong đó rất nhiều người là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng, còn có cả cảnh giới Hoàng, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán, bao nhiêu người như vậy đều bị hắn khiến cho thua thảm hại.

Khẽ thở dài, Diệp Thành đặt hộp xúc xắc lên bàn rồi liếc nhìn những người có mặt xung quanh.

Nhưng lần này không còn ai đặt cược nữa.

Hay nói cách khác, bọn họ đã hết sạch tiền để đặt, trên người chỉ còn lại mỗi chiếc quần hoa thì lấy gì để đặt, lấy quần sao? Đừng đùa, nếu ngươi dám cởi quần thì giây tiếp theo sẽ bị ném ra ngoài ngay.

“Ngươi thì sao?”

Cuối cùng, ánh mắt Diệp Thành dừng lại ở tên thanh niên áo trắng.

Không chỉ Diệp Thành nhìn tên này mà tất cả đám con bạc cũng đều nhìn hắn ta, hơn nữa mắt ai cũng đỏ ngầu, nghiến răng ken két, chỉ muốn đánh cho hắn ta một trận.

Chết tiệt, ngươi mà là thần bạc cái gì? Sao ngươi không chết luôn đi, cược theo ngươi cuối cùng lão tử đã trở thành kẻ khố rách áo ôm.

Lại nhìn đến tên thanh niên áo trắng, khuôn mặt ấy không còn là mặt nữa, lạnh như sương băng, vặn vẹo méo mó, hắn ta liên tục sử dụng thuật nhìn trước nhưng rồi lại liên tục thua thảm hại, hiện tại hắn ta đã trên bờ vực sụp đổ.

Có đặt không thì nói một câu!
Diệp Thành nháy mắt nhìn hắn ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.