Chương trước
Chương sau


Trong tưởng tượng của Diệp Thành nơi này ắt phải chướng khí mù mịt nhưng thực chất lại hoàn toàn khác, bên trong với khung cảnh nguy nga lộng lẫy, có giả sơn với nước chảy quanh, rất nhiều nơi còn trồng thêm linh thảo khiến người ta không thể nào nghĩ rằng đây lại là nơi cá cược mà phải là hậu hoa viên mới đúng.

“Đại, đại, đại”.

“Tiểu, tiểu, tiểu”.


Khắp nơi đều có thể nghe thấy âm thanh hô hào lớn nhỏ, phía trước từng bàn cược đều có rất nhiều người tụ tập lại, người nào người nấy mặt mày đỏ gay, hô hào ầm ĩ.

Diệp Thành nhìn trái ngó phải, hắn liếc cả lên tầng hai và tầng ba, từng trùm cờ bạc giàu có khắp nơi, còn một kẻ nghèo kiết xác như hắn cho dù có lên trên kia cũng không có tiền mà cược.

Đương nhiên Diệp Thành trước nay luôn có thói quen thận trọng, hắn sẽ không chạy lên trên gây sự chú ý làm gì.

Ôi chao ôi!

Diệp Thành đang đi thì đằng sau chợt có người vỗ vai hắn.

Diệp Thành quay đầu lại nhìn thấy một lão già giảo hoạt, khuôn mặt rất gợi đòn, ông ta chính là Phạm Thống.

Thấy Phạm Thống, Diệp Thành nhướng mày đảo mắt nhìn vào ngực ông ta, cái ngực phồng hẳn lên, chỉ cần nhìn là biết không thiếu nguyên thạch, trông có vẻ như ông ta cũng chạy tới đây tìm vận may cho mình nhưng thắng hay không thì không biết được.

“Theo lão phu thấy thì ngươi cũng rảnh lắm”, Phạm Thống bày ra bộ dạng thần bí, ông ta vuốt râu nói với giọng ý tứ.

“Những người tới đây có ai là không rảnh đâu?”, Diệp Thành tỏ vẻ thản nhiên, mặc dù là tu sĩ nhưng cũng có lục căn thanh tịnh, thế nhân có ham muốn thì tu sĩ cũng không ngoại lệ, cũng chính vì vậy mà mới có sự tồn tại của những nơi cá cược thế này.

“Sao nào, ngươi đã từng tới nơi cá cược của giới tu sĩ chưa?”, Phạm Thống nháy mắt với Diệp Thành.

“Ta từng tới nơi cá cược của thế giới người phàm còn đây là lần đầu tới nơi cá cược của giới tu sĩ”, Diệp Thành cố bày ra bộ dạng chẳng hề biết gì.

“Vậy thì đúng rồi, nơi này có to hơn nhiều so với ở thế giới người phàm không?”, Phạm Thống bật cười để lộ ra hàm răng vàng khè, nói rồi ông ta không quên lại gần Diệp Thành hơn một chút rồi khẽ giọng nói: “Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, nơi này có cấm chế, đừng giở trò vặt vãnh dùng tới mấy thủ đoạn của tu sĩ”.

“Nếu không cẩn thận mà dùng tới thì sao?”, Diệp Thành nhìn Phạm Thống với vẻ mặt đầy hứng thú.

“Thì ngươi sẽ bị đánh đến mức thân nương cũng không nhận ra được”, Phạm Thống ho hắng, nhìn vẻ mặt ông ta thì rõ ràng không ít lần bị đánh ở các nơi cá cược.

“Ta rất hiếu kì chủ nhân ở nơi này có phải là người của nhà Chu Tước không?”

“Không phải”, Phạm Thống vừa nhìn trái nhìn phải vừa đáp lời.

“Ồ?”, Diệp Thành nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú: “Gia tộc Chu Tước cho phép người ngoài cá cược ở U Đô sao?”

“Ngươi cho rằng những nơi cá cược mở ra để không sao?”, Phạm Thống liếc nhìn Diệp Thành: “Ngươi có biết những nơi thế này mỗi năm phải nạp cho gia tộc Chu Tước một triệu nguyên thạch làm tiền thuê không?”

“Một triệu?”, Diệp Thành nhếch miệng: “Chủ nhân của sòng bạc là người rất có tiền”.

“Thế giới này đúng là không thiếu người có tiền”.

“Vậy những cửa tiệm ở U Đô thì sao? Giống như mấy cửa tiệm cầm đồ, quán rượu hay sạp hàng cũng do những tu sĩ bên ngoài tới thuê đất sao?”

“Chia đôi, trong đó năm phần của nhà Chu Tước, còn lại năm phần do cửa tiệm bỏ tiền thuê, những cửa tiệm kia cũng giống như sòng bạc, mỗi năm đều phải giao nạp tiền thuê”.

“Chỉ mới mỗi một cái sòng bạc mà mỗi năm đã phải nộp một triệu nguyên thạch, xem ra gia tộc Chu Tước rất giàu có”, Diệp Thành tấm tắc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.