Chương trước
Chương sau


“Tiền bối, là thế này”, Diệp Thành lại tiến lên, cười hì hì bảo: “Ta có chuyện muốn lên đó tìm người, có thể phiền tiền bối chuyển lời giúp được không? Vãn bối vô cùng cảm kích”.

“Ai tới cũng nói muốn nhờ ta chuyển lời, tới một người chuyển lời giúp một người, ngươi coi ta là chân chạy vặt đấy à?”


“Đương nhiên không thể nhờ tiền bối không công được”, Diệp Thành vội lấy một thanh linh kiếm ra, là loại phẩm cấp rất cao, mang đi bán ít nhất cũng được một nghìn nguyên thạch, không dốc hết vốn thì không được.

“Ngươi muốn tìm ai?”, ông lão tóc trắng liếc thanh linh kiếm, đôi mắt già nua sáng lên, rất thức thời phất tay áo nhận lấy, thái độ cũng thay đổi ngay, một nghìn nguyên thạch với ông ta mà nói cũng không phải con số nhỏ.

“Tìm… Tìm… Tìm…”, Diệp Thành thốt ra ba chữ ‘tìm’ nhưng rồi đột nhiên không biết nên tìm ai.

“Thôi quên đi”, Diệp Thành gãi đầu, vì hắn thật sự không biết người chuyển kiếp này có thân phận gì ở U Đô, cũng không thể gọi hết xuống được chứ! Cho dù bán hết bảo bối đi cũng không được bao nhiêu cho ông lão tóc trắng làm phí chạy vặt.

“Rốt cuộc ngươi tìm ai?”, thấy Diệp Thành xoắn xuýt một hồi, ông ta trầm giọng hỏi.

“Chu Tước, Nhược Thiên Chu Tước”.

“Này, cầm lấy kiếm của ngươi rồi đi mau đi”.


Trên con phố U Đô tầng thứ hai nhộn nhịp, Diệp Thành bước đi không mục đích.

Đi rất xa rồi, hắn vẫn nghe thấy tiếng mắng chửi lớn của ông lão tóc trắng: “Cút, cút thật xa cho ta”.

Cũng không thể trách ông ta lại mắng như vậy, ngươi tìm ai không được lại đi tìm Nhược Thiên Chu Tước. Ngươi có biết người đó là ai không? Là lão tổ của nhà Chu Tước đấy, là vương của cả U Đô Cổ Thành này, lão tử chỉ là một trưởng lão nho nhỏ, ai cho lão tử mặt mũi lớn đến mức gặp được Nhược Thiên Chu Tước chứ?!

Diệp Thành ho khan, bước nhanh về phía trước, tai không nghe, tâm không phiền.

Từ khi đến Chu Tước Tinh, đúng là đâu đâu cũng có những điều bất ngờ, không có tiền để vào U Đô lại phải vất vả kiếm tiền, vào được U Đô rồi lại chỉ có thể loanh quanh ở tầng thứ nhất, tầng thứ hai, theo quy tắc càng lên cao áp lực càng lớn của U Đô, có trời mới biết khi nào hắn mới tiết kiệm đủ tiền.

Nghĩ một hồi, Diệp Thành lại ngửa đầu, hy vọng người đầu thai kia rảnh rỗi xuống đây đi dạo, để hắn đỡ phải chạy đông chạy tây.

Nhanh, nhanh, nhanh!

Giữa dòng người, các tu sĩ qua lại trên đường trở nên vội vã, đi nhanh đến mức suýt hất văng Diệp Thành.

Diệp Thành nhìn trái ngó phải rồi cũng đi theo bọn họ.

Không lâu sau, đoàn người dừng lại trước một tấm bia đá khổng lồ, số tu sĩ tụ tập ở đây phải gọi là đông nghìn nghịt.

Diệp Thành quan sát kỹ mới phát hiện trên tấm bia đá khổng lồ có treo một tấm bảng cáo thị, trên đó có mấy chữ lớn: Lệnh chiêu mộ luyện đan sư.

Thấy vậy, hai mắt Diệp Thành sáng lên, không nhìn ba chữ luyện đan sư, hắn cũng suýt quên mình là luyện đan sư, hơn nữa ở Đại Sở hắn còn có một cái danh vang dội: Đan Thánh.
Dời mắt khỏi tấm bảng, Diệp Thành nhìn dòng người đông như nêm, trong đó hơn bốn phần mười số người có chân hoả, chưa tới sáu phần còn lại thì có thú hoả và địa hoả, đều là luyện đan sư.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.