Chương trước
Chương sau
Rầm! Đùng! Đoàng!

Màn đêm đen tối, khu rừng u tối vốn dĩ im ắng thì bị từng tiếng động mạnh dội liên tiếp.

Nhìn từ xa, đó là từng ngọn núi đang sụp đổ, một khu rừng vốn yên ổn thì vì Diệp Thành và lão già ba mắt mà hiện lên cảnh tượng đổ nát.


Bên dưới, tiểu Ưng được thần quang bảo vệ nhìn thiên tiêu với sắc mặt mơ hồ, đôi mắt sắc bén của nó nhìn sang Diệp Thành.

Nó không biết vì sao Diệp Thành lại cứu mình, lại không tiếc xả thân đấu với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng nhưng nói có một cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ với Diệp Thành, cảm giác đó phần nào thân thiết giống như người thân lâu rồi không gặp.

Phụt! Phụt!

Khi nó đang nhìn lên trời thì trên trời liên tục có máu tươi bắn xuống, có màu vàng kim cũng có màu đỏ.

Diệp Thành và lão già ba mắt đại chiến vô cùng khốc liệt, một người ở cảnh giới Thiên, một người ở cảnh giới Chuẩn Hoàng huyết chiến, nếu đồn ra thì e rằng không ai dám tin.

Lão già ba mắt trông vô cùng thê thảm, đúng là càng đánh càng phải kinh ngạc, ông ta luôn đánh giá thấp tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên tầng thứ nhất nhưng khả năng chiến đấu và cả năng lĩnh hội về đạo của Diệp Thành đã khiến ông ta được mở mang tầm mắt.

Có điều ông ta lại không biết được người thanh niên phía đối diện có chiến tích bá đạo thế nào.

Quả thực, sự hiểu biết của Diệp Thành về đạo đã vượt qua mọi dự đoán của lão già ba mắt.

Từng chiến đấu với Đại Đế lại từng trảm Đại Đế nên sự thăng hoa và hiểu biết về đạo của Diệp Thành đến từ trận chiến với Thiên Ma Đại Đế.

Sự tuyệt đối về cấp bậc đối với Diệp Thành mà nói chính là tạo hoá nghịch thiên, cũng chính vì tạo hoá đó mà khả năng chiến đấu của Diệp Thành lại có thêm sát khí và đạo tắc đến từ thẳm sâu linh hồn, sát khí và đạo tắc đó chính là thứ mà những tu sĩ khác cả đời không thể tu thành.

Không đúng, ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể!

Trong trận đại chiến, lão già ba mắt kinh ngạc thốt lên như thể nhìn ra được bí mật của Diệp Thành thông qua con mắt thứ ba.

Đột nhiên trong đôi mắt ông ta chợt hiện lên cái nhìn kinh ngạc.

Hoang Cổ Thánh Thể huyết mạch nghịch thiên, cả hàng trăm nghìn năm mới xuất hiện một người, là vô địch cùng cấp, được liệt là huyết mạch duy nhất trong vô số huyết mạch, được thừa hưởng khả năng sánh ngang với Đế, mỗi một giọt thánh huyết đều là thần dược kì diệu.

Được! Được lắm!

Lão già ba mắt bật cười điên cuồng, so với khả năng chiến đấu của Diệp Thành thì ông ta lại kinh ngạc bởi bí mật này hơn, còn bí mật này khiến ông ta mừng đến phát điên, Hoang Cổ Thánh Thể cả trăm nghìn năm mới gặp, toàn thân đều là bảo bối, chính là bảo bối tự nhiên, nếu như đoạt được thì nhất định là tạo hoá nghịch thiên.

Nguyên thần xuất khiếu!

Lão già ba mắt không nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thế đẩy nguyên thần ra, hoá thân thành một đạo thần quang ép về phía Diệp Thành định đoạt thánh thể của Diệp Thành.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, phần giữa trán có thần quang chói lọi, thần thương thần mang bay ra mang theo sức mạnh lôi chớp, sức mạnh nguyên thần và sức mạnh luân hồi, đây là bí thuật thần mang lần đầu được hắn sử dụng sau khi ngưng tụ ra nguyên thần.

Thấy vậy lão già ba mắt tái mặt, không ngờ Diệp Thành còn thông thạo bí thuật nguyên thần bá đạo như vậy, ông ta lập tức trúng chiêu, nguyên thần thể bị thương, cả cơ thể bị đâm xuyên suýt chút nữa hoá thành tàn tro.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.