Chương trước
Chương sau


“Nương, đó là cữu cữu sao?”, bên dưới tượng điêu khắc, một thiếu niên chừng bảy, tám tuổi ngẩng đầu nhìn Hạo Thiên Thi Vũ.

“Đó là một anh kiệt cái thế”, Hạo Thiên Thi Vũ mỉm cười, trong đôi mắt còn ngấn lệ, cô chuyển kiếp rồi nhưng không gặp được phụ thân, mẫu thân và Thi Nguyệt tỷ tỷ cũng như rất nhiều người của Hạo Thiên thế gia, cả trăm năm nay cô là thân mẫu, cũng là một trong những lão tổ của Hạo Thiên thế gia và Chú Kiếm Thành.


Bên cạnh cô, Trần Vinh Vân vẫn giữ nét mặt hoài niệm, một trăm năm thấm thoắt thoi đưa, hắn đã không còn nhuệ khí như năm xưa, đã trở thành chư hùng một phương, còn là luyện đan sư giỏi giang hiếm có của Đại Sở.

Phía Dương Đỉnh Thiên cũng tới, bọn họ đứng trước Mộ Anh Hùng.

Tất cả mọi người không nói lời nào chỉ lặng lẽ nhìn pho tượng Diệp Thành, Hoắc Đằng, Thạch Nham dàn dụa nước mắt, Đường Như Huyên chắp tay cầu khấn, Bàng Đại Hải lấy vò rượu ra…

Người của Viêm Hoàng tới rồi, người của Bàn Long Hải Vực cũng tới rồi, ngoài bọn họ còn có người của Hắc Long Đảo, Đan Thành, Bắc Hải Thế Gia, Huyền Thiên Thế Gia, tứ đại thế gia của Đại Sở, tam tông của Đại Sở, nhà Thượng Quan, nhà họ Hùng, nhà họ Tư Đồ, Mộ Vân Thế Gia, Âu Dương Thế Gia, nhà họ Tô, nhà họ Triệu, người của liệt đại chư Vương, người của hậu duệ các Hoàng Đế….

Không một ai nói lời nào, tất cả tiến lên trước, người rót rượu, người đốt hương.

Phía sau bọn họ còn có rất nhiều người tới, đa phần là cỗ hữu của Diệp Thành năm xưa, cũng có nhiều người là người chuyển kiếp sau trận đại chiến của Đại Sở.

Ngoài bọn họ ra còn có rất nhiều đệ tử tuổi thiếu niên từ các phương.

Lúc này bọn họ đều đang quỳ bái nhưng phần đa trên khuôn mặt đều mang theo vẻ khó hiểu.

Từ khi bọn họ bắt đầu biết ghi nhớ mọi việc thì mỗi năm các lão bối đều dẫn bọn họ tới đây tế bái, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, chỉ biết hắn là một tiền bối thông thiên, từng hi sinh thân mình để bảo vệ vùng đất này.

Một trăm năm rồi, lớp người của thời đại mới thay thế thời đại cũ.

Đại Sở hiện giờ thuyền bè tấp nập, đệ tử Thiên Kiêu nhiều vô kể.

Trăm năm khôi phục nguyên khí, vùng đất này thực sự đã đạt được sự phát triển phồn vinh lần đầu tiên sau kiếp nạn xưa, các phương bình an vô sự, cả trăm năm hông hề xảy ra chiến loạn, phía trước anh hiệu của mỗi thế lực đều có thêm hai chữ Thiên Đình.

Một trăm năm rồi, ở thế giới người phàm lớp thời đại mới đã bắt đầu.

Bên trong một sơn lâm tĩnh lặng, ở hai bên trái phải của mộ phần Tịch Nhan lại có thêm hai tấm bia mộ khác, đó là phụ hoàng và mẫu hậu của cô, lúc này cỏ mọc um tùm.

Bên trong một hoàng cung, mộ phần của Liễu Như Yên cũng không một ai quét dọn lá bay, chỉ khi về đêm khuya mới có thêm một hai tiếng đàn cầm ngân vang khắp thiên địa.

Lão đại, một trăm năm rồi, huynh vẫn khoẻ chứ?

Từ xa, chín bóng hình là đạo thân của Diệp Thành đứng đó lặng lẽ, bên cạnh mỗi người còn có thêm một nữ tử ôn hoà.

Một trăm năm trời, bọn họ được tự do, đã thành gia, tìm được mối tình duyên của mình ở chốn hồng trần, mỗi năm bọn họ đều tới đây lễ bái, nhìn tượng Diệp Thành hồi lâu.
Một trăm năm rồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.