Chương trước
Chương sau


Phía sau Dương Đỉnh Thiên là từng thiếu nữ thiếu niên chừng mười tuổi: Đạo Huyền Chân Nhân, Đạo Giới Chân Nhân, Bàng Đại Hải, Chu Đại Phúc, Từ Phúc, Tiêu Viễn Sơn, Hoàng Thạch, Lâm Thanh Sơn, Chung Lão Đạo, Tề Nguyệt, Vương Lâm, Tiêu Cảnh, Lục Huyên Nhi, Thạch Nham, Hoắc Đằng, Lý Tam Nhi, Phong Tế…

Cũng giống như Dương Đỉnh Thiên, giây phút bước ra khỏi quang môn tất cả đều hoá thành hình hài của kiếp trước.


Những người bước ra ngoài quá đông, choán ngợp cả bầu trời và mặt đất, người nào người nấy dàn dụa nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, tất cả đều run rẩy, kí ức trong vòng mười năm ở kiếp này sao có thể so bì.

Bái kiếm chư vị sư bá!

Diệp Thành tiến lên trước, ‘bịch’ một tiếng, hắn quỳ xuống đất, nước mắt hoen mi.

Diệp Thành, đúng là con rồi!

Phía Dương Đỉnh Thiên tiến lên trước nghẹn ngào, bàn tay đỡ Diệp Thành mà run lên, chính là người thanh niên này đã đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm của Đại Sở để thức tỉnh bọn họ, mười năm trời, là mười năm mòn mỏi.

Về nhà thôi!



Tất cả đều nóng lòng bước lên bậc đá, mỗi một nước đi đều mang theo tiếng nấc nghẹn ngào.

Khi thấy Hằng Nhạc tất cả đều dừng chân giơ bàn tay run run về phía ngôi nhà chung, một lần chuyển kiếp như một giấc mộng khiến bọn họ không dám tin mọi thứ xảy ra trước mắt.

Lại lần nữa trùng phùng!

Nhìn từ xa, đó là từng bóng người ôm chầm lấy nhau, họ kể cho nhau nghe những gì mình trải qua trong những năm tháng này, tất cả đều giống như đứa trẻ, ai nói tu sĩ không có nước mắt, chỉ là chưa tới lúc tình sâu đậm mà thôi.

Diệp Thành đứng đó, trong nụ cười còn những giọt nước mắt lăn dài.

Năm xưa hắn tổng thấy từng người ngã vào vũng máu, thịt nát xương tan, hắn chỉ chi vọng dành lại được chút cơ hội cho họ.

Mười năm rồi, hắn nên vui mừng vì chứng kiến từng người chuyển kiếp từ nhỏ tới lớn, cuối cùng hắn cũng đợi được tới ngày này, có thể ngặp lại những người năm xưa mà trong lòng bùi ngùi xúc động.

Đây là buổi yến tiệc nồng đượm ân tình.

Mọi người vừa uống vừa nhìn Diệp Thành.

Đó là từng cặp mắt mang theo bao tình cảm, Diệp Thành chỉ cần nhìn là có thể nhận ra. Mặc dù bọn họ đã trở lại rồi nhưng vẫn còn rất nhiều người chưa quay trở lại, đưa mắt nhìn tứ phương, Hằng Nhạc Tông vẫn còn thiếu rất nhiều bóng dáng quen thuộc: Sở Huyên, Sở Linh, Tử Huyên, Thái Hư Cổ Long, Phong Vô Ngấn, Bàng Đại Xuyên, Đông Phương Ngọc Linh, Mộ Dung Diệu Tâm, Hằng Nhạc Chân Nhân, Hạo Thiên Thi Nguyệt, Tiểu Linh Oa, Hổ Oa, Tịch Nhan, Tạ Vân, Hùng Nhị, Tư Đồ Nam, Lâm Thi Hoạ, Liễu Dật, Đoàn Ngực, Nam Cung Nguyệt, Nhiếp Phong….

Con sẽ tìm thấy bọn họ!

Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khản đặc.

Tất cả mọi người không hỏi gì thêm, lời nói của Diệp Thành đã rất rõ ràng, ánh mắt của hắn kiên định ai cũng có thể nhìn ra. Không phải Diệp Thành không muốn tìm mà vì trong khoảng thời gian này hắn nhất định có nỗi khổ tâm riêng mà bọn họ không biết.
Uống!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.