Phía sau Dương Đỉnh Thiên là từng thiếu nữ thiếu niên chừng mười tuổi: Đạo Huyền Chân Nhân, Đạo Giới Chân Nhân, Bàng Đại Hải, Chu Đại Phúc, Từ Phúc, Tiêu Viễn Sơn, Hoàng Thạch, Lâm Thanh Sơn, Chung Lão Đạo, Tề Nguyệt, Vương Lâm, Tiêu Cảnh, Lục Huyên Nhi, Thạch Nham, Hoắc Đằng, Lý Tam Nhi, Phong Tế…
Cũng giống như Dương Đỉnh Thiên, giây phút bước ra khỏi quang môn tất cả đều hoá thành hình hài của kiếp trước.
Những người bước ra ngoài quá đông, choán ngợp cả bầu trời và mặt đất, người nào người nấy dàn dụa nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, tất cả đều run rẩy, kí ức trong vòng mười năm ở kiếp này sao có thể so bì.
Bái kiếm chư vị sư bá!
Diệp Thành tiến lên trước, ‘bịch’ một tiếng, hắn quỳ xuống đất, nước mắt hoen mi.
Diệp Thành, đúng là con rồi!
Phía Dương Đỉnh Thiên tiến lên trước nghẹn ngào, bàn tay đỡ Diệp Thành mà run lên, chính là người thanh niên này đã đi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm của Đại Sở để thức tỉnh bọn họ, mười năm trời, là mười năm mòn mỏi.
Về nhà thôi!
Tất cả đều nóng lòng bước lên bậc đá, mỗi một nước đi đều mang theo tiếng nấc nghẹn ngào.
Khi thấy Hằng Nhạc tất cả đều dừng chân giơ bàn tay run run về phía ngôi nhà chung, một lần chuyển kiếp như một giấc mộng khiến bọn họ không dám tin mọi thứ xảy ra trước mắt.
Lại lần nữa trùng phùng!
Nhìn từ xa, đó là từng bóng người ôm chầm lấy nhau, họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624808/chuong-2618.html