Chương trước
Chương sau
Mười năm xuân thu, năm xưa bọn họ mới chỉ là thiếu niên còn bây giờ nhuệ khí đã rất dồi dào và đang không ngừng thoát biến trong quá trình truyền đạo thụ nghiệp, kéo dài thêm tia hi vọng cho Đại Sở.

Bái kiến Thánh Chủ!

Chín mươi mốt người đứng thành tám hàng ngay ngắn cung kính hành lễ với Diệp Thành.


Phía sau bọn họ có đồ tử đồ tôn đi theo và cùng cung kính hành lễ với bọn họ.

Có điều, tất cả đều cảm thấy thắc mắc, đến cả Khai Sơn Tị Tổ còn phải cung kính như vậy, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, chỉ biết hắn nhất định là bậc tiền bối thông thiên.

Lần này Diệp Thành không hề rời đi.

Năm tháng dài đằng đẵng sẽ có bao nhiêu lần mười năm, hắn đã dừng lại quá lâu, nên tìm thời điểm rời khỏi vùng đất này rồi.

Còn về người chuyển kiếp thì giao cho ba nghìn hoá thân và chín đạo thân cùng các tu sĩ đời sau của Đại Sở, hắn cần tới Chư Thiên Vạn Vực đi tìm những người chuyển kiếp ở đó.

Dưới chân núi Hằng Nhạc Tông được phủ thêm một tầng vân đài rộng lớn.

Diệp Thành khoanh chân ngồi trên đó, hắn đọc kinh luận đạo cho các hậu bối nghe sau đó là giải đáp thắc mắc của các tu sĩ về vấn đề tu đạo, giống như sư tôn và các tiền bối của hắn năm xưa cũng truyền thụ đạo cho hắn, từng cặp mắt ham học đạo nhìn hắn khiến hắn bất giác mỉm cười, bọn họ chính là tương lai của Đại Sở.



Trong đêm khuya, bầu trời đêm như những hạt cát bụi.

Diệp Thành giảng đạo chín ngày rồi lại môtj mình ngồi lại ở đỉnh núi, bên cạnh hắn còn có Tiểu Nhược Hi đang ngủ say.

Cơn gió khẽ thổi tới, Đường Như Huyên bước tới ngồi bên cạnh Diệp Thành, cô tĩnh lặng nhìn bầu trời sao, đôi mắt hoang hoải, vẻ mặt thê lương giống như đang tìm vì sao sáng nhất trên bầu trời.

“Sẽ nhanh thôi”, Diệp Thành nãy giờ vẫn im lặng thì chợt lên tiếng, hắn phá vỡ bầu không khí im ắng hồi lâu.

“Gì cơ?”, suy nghĩ của Đường Như Huyên bị gián đoạn, cô thu lại ánh mắt nhìn Diệp Thành với khuôn mặt khó hiểu.

“Bọn họ sẽ về sớm thôi”, Diệp Thành mỉm cười mỏi mệt: “Thiên địa bất hoang, Hằng Nhạc bất lão”.

“Bọn họ mà huynh nói…”, đôi mắt ảm đạm của Đường Như Huyên chợt trào nước mắt, cô nhìn Diệp Thành, đôi bàn tay trong vạt áo nắm chặt.

“Đại Sở tự hình thành luân hồi”, Diệp Thành nói ra bí mật này, “tất cả những người chết sẽ đầu thai chuyển kiếp ở vùng đất này”.

“Vậy có nghĩa là muội có thể gặp được…”

“Xin lỗi Đường muội”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời Đường Như Huyên, đôi mắt ảm đạm của hắn mang theo vẻ áy náy, “ta tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp nhưng lại không thấy Hùng Nhị”.

“Nhưng rõ ràng huynh nói người đã chết đều có thể đầu thai chuyển kiếp”, Đường Như Huyên cuối cùng cũng không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc, khi Diệp Thành cho cô hi vọng cũng là lúc hắn cho cô tuyệt vọng, cô có thể nhìn thấy người thân quen thuở xưa nhưng lại không thấy người mà cô quan tâm nhất.

“Thiên Ma xâm lược, luân hồi của Đại Sở xảy ra vấn đề”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khản đặc, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Như Huyên.
“Sau đó thì sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.