Chương trước
Chương sau

“Không nối lại được”, Đông Hoàng Thái Tâm mím môi: “Đại Sở ngày nay như một hòn đá văng ra khỏi tảng đá lớn, tách hẳn ra khỏi Chư Thiên Vạn Vực, không biết nó đã rơi về nơi nào rồi”.

“Có cách nào có thể đến được Chư Thiên Vạn Vực không?”


“Cũng không phải không có cách, hơn nữa cả Đại Sở này cũng chỉ ngươi có thể thử”, câu này của Đông Hoàng Thái Tâm khiến Diệp Thành đang chán nản chợt dấy lên tinh thần chiến đấu, đôi mắt mờ tối lại có ánh sáng.

“Là gì?”, Diệp Thành nín thở hỏi.

“Hố đen không gian”, Đông Hoàng Thái Tâm nói ra bốn chữ.

“Hố đen không gian?”

“Tuy Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực bị ngăn cách nhưng hố đen không gian thì vẫn được nối liền”.

“Ta không hiểu”, Diệp Thành khó hiểu lắc đầu.

“Chúng ta hãy coi Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực là hai ngôi sao trên bầu trời, mà bầu trời có hai ngôi sao đó là hố đen không gian”, Đông Hoàng Thái Tâm bình tĩnh giải thích: “Tuy thông đạo giữa Đại Sở và Chư Thiên Vạn Vực đã đứt nhưng nó vẫn ở trong hố đen không gian”.

“Giờ thì ta hiểu rồi”, Diệp Thành chợt hiểu ra: “Ý bà là ta có thể đi trong hố đen không gian, chỉ cần tìm đúng vị trí và phương hướng thì có thể đến được Chư Thiên Vạn Vực”.

“Cả Đại Sở chỉ có ngươi có thể thoải mái ra vào hố đen không gian”, Đông Hoàng Thái Tâm chầm chậm nói: “Ta chỉ nói có thể thử, còn ngươi có muốn hay không ta không ép. Điều Thiên Huyền Môn có thể làm là chỉ cho ngươi một phương hướng chung, có thành công hay không còn phải xem vận may của ngươi”.

“Cho ta chút thời gian”, Diệp Thành trầm ngâm suy nghĩ: “Ta muốn tìm những người đầu thai về Đại Sở trước”.

“Tất nhiên sẽ cho ngươi thời gian”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cười: “Chúng ta cũng cần thời gian để tìm ra hướng đi tới Chư Thiên Vạn Vực, chỉ khi phương hướng chênh lệch không nhiều, ngươi mới có thể đến được Chư Thiên Vạn Vực”.

“Vậy thì vãn bối xin cáo biệt ở đây”.

“Có chuyện này ta nghĩ vẫn nên nói cho ngươi thì tốt hơn, để ngươi không phải có khúc mắc với ông ấy cả đời”, Diệp Thành vừa đứng dậy thì Đông Hoàng Thái Tâm lại nói: “Thật ra ngươi không phải con của Hạo Thiên Huyền Chấn”.

“Không phải?”, Diệp Thành nhíu mày, lại ngồi xuống, nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ mặt mờ mịt.

“Không phải gương Càn Khôn Nhân Quả có vấn đề, mà là vì huyết mạch của ngươi”, dường như biết thắc mắc của Diệp Thành, Đông Hoàng Thái Tâm từ tốn giải thích: “Đại địa linh mạch ở thế giới ngầm của Chính Dương Tông là do huyết mạch của đại địa chi tử hoá thành, qua thời gian mới biến thành đại địa linh mạch. Còn đại địa chi tử là một sự tồn tại đặc biệt, huyết mạch của hắn hoà cùng chúng sinh, ngươi hấp thụ quá nhiều tinh nguyên của đại địa linh mạch, trong cơ thể ngươi cũng ẩn chứa một chút huyết mạch của đại địa chi tử nên đây chính là lý do vì sao máu của ngươi và Hạo Thiên Huyền Chấn lại hoà vào nhau”.

“Đúng là trời cao trêu người”, Diệp Thành cười khó hiểu, vẻ mặt hắn không biết là tự giễu hay áy náy.

Năm xưa khi tham gia đấu đan ở Đan Thành, hắn lấy bừa tên một gia tộc rồi đặt tên là Hạo Thiên Trần Dạ, mối liên hệ với Hạo Thiên thế gia cũng bắt đầu từ đó, nhân quả với Hạo Thiên Huyền Chấn cũng từ đó mà thành.

Từ trước đến nay hắn chỉ nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp, sao hắn có thể là con của Hạo Thiên Huyền Chấn, nhưng gương Càn Khôn Nhân Quả lại cho thấy máu của hai người hoà vào nhau, dù không tin nhưng đây lại là sự thật.

Bây giờ xem ra quả thật là trùng hợp, trời xui đất khiến thật sự khiến người ta bật cười.
Đột nhiên bóng dáng Hạo Thiên Huyền Chấn hiện lên trong đầu hắn, người đó đến lúc chết vẫn mang đầy cảm giác áy náy, gần như là cầu xin hỏi tên mẫu thân của hắn, đến chết cũng không được nghe hắn gọi một tiếng phụ thân.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.