Chương trước
Chương sau

Màn đêm đen hiện lên vô cùng bi thương.

Diệp Thành khắc tới cái tên cuối cùng thì cũng lấy vò rượu ra rắc xuống mộ phần vạn trượng.


Phía sau hắn, Đường Như Huyên và rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi cũng lần lượt làm vậy.

Dưới ánh trăng, chín mươi ba bóng người run rẩy cô độc, chín mươi triệu tu sĩ của Đại Sở mà chỉ còn lại chín mươi ba người.

Diệp Thành đi rồi, hắn quay về Nam Sở bước vào Thiên Huyền Môn.

Thiên Huyền Môn hiện giờ người ít đến đáng thương, bọn họ đã bị chiến tranh tàn sát đến mức thương tích đầy mình.

Trong trận đại chiến với Thiên Ma, Thiên Huyền Môn cũng phải trả cái giá thảm khốc, huyết tế ra vô số sinh mệnh, đại quân Thiên Ma bị áp chế tu vi, đó là công lao của những vong linh kia.

Ở nơi tận cùng của rừng trúc, Diệp Thành trông thấy Đông Hoàng Thái Tâm bạc trắng mái đầu, sắc mặt tái nhợt, tu vi không ổn định, nguyên thần bản mệnh gần như trong suốt, khoé miệng còn trào máu.

Ngồi đi!

Đông Hoàng Thái Tâm khẽ lên tiếng rồi vội pha trà.

Nhìn người thanh niên trước mặt, cảm xúc của bà ta đa phần là kinh ngạc, hắn là người đầu tiên tàn sát Đại Đế của Chư Thiên Vạn Vực, mặc dù hắn không phải là hoàng đế nhưng đã vượt qua cả cửu hoàng.

Bất động như sơn nhạc, khó thấu như âm dương.

Câu nói này chính là lời đánh giá công tâm của bà ta với Diệp Thành, mặc dù tu vi của bà ta cao hơn hắn nhưng vẫn không thể nào nhìn thấu hắn.

Diệp Thành ngồi xuống, hắn khẽ nâng chén trà nhấp một ngụm mà còn thấy đắng hơn cả kiếp nhân sinh.

“Hôm nay ngươi muốn biết tất cả bí mật thì Đông Hoàng Thái Tâm không có lý do gì không nói”, Đông Hoàng Thái Tâm lại lần nữa khẽ giọng lên tiếng.

“Đại Sở rốt cục là nơi thế nào?”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khản đặc mang theo nỗi mỏi mệt mà tang thương khó nói thành lời: “Đối với Chư Thiên Vạn Vực mà nói thì lại là sự tồn tại thế nào?”

“Đại Sở chính là Chư Thiên Môn trong truyền thuyết, nó là cửa ngõ của Chư Thiên Vạn Vực, muốn vào Chư Thiên Vạn Vực phải đi qua Đại Sở”.

“Chư Thiên Môn?”, Diệp Thành cau mày, câu trả lời của Đông Hoàng Thái Tâm khiến hắn kinh ngạc, hắn đã từng nghĩ tới rất nhiều khả năng liên quan về lai lịch của Đại Sở nhưng không hề nghĩ tới điểm này.

Chư Thiên Môn, hắn từng nghe Đông Hoàng Thái Tâm nói tới, Hoang Cổ Đại Đế trong một trăm ba mươi vị của Huyền Hoàng tử trận ngay trước Chư Thiên Môn, chính là vị Đại Đế duy nhất tử trận trong một trăm ba mươi vị đế.

Hiện giờ xem ra Huyền Cổ Đại Đế được chôn ở vùng đất này, đây là một bí mật vạn cổ.

Không biết vì sao vào giây phút này hắn lại thấy yêu mến vùng đất này như vậy, không một ai có thể ngờ tới vùng đất rộng lớn này lại từng chôn vùi một vị Đại Đế thống ngự Vạn Vực.
Không biết vì sao Diệp Thành dần dần thu lại suy nghĩ, hắn lại lần nữa lên tiếng hỏi: “Vì sao mỗi một thời đại của Đại Sở lại chỉ có một người có thể có tu vi chí cao, trong vô số chúng sinh lại chỉ có một người có thể trở thành Hoàng Đế?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.