Chương trước
Chương sau
Trong màn đêm đen, những bông tuyết đỏ thẫm bay rợp trời cùng vẫn khúc từ xa xôi cùng hoà quyện tiễn đưa nữ tử si tình về chốn xa.

Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt tiêu tán, hoá thành hai luồng u sương biến mất giữa đất trời.

Diệp Thành đứng dậy, hắn lê thân hình mỏi mệt của mình bước đi trên tường thành, hắn cầm lấy sát kiếm nhuốm máu, sải từng bước nặng nề, mỗi bước đi để lại huyết ấn trên mặt đất, hắn giống như cái xác không hồn, bóng người run rẩy mà cô quạnh.


Những tu sĩ của Đại Sở trên tường thành lặng lẽ nhìn hắn không nói gì.

Chiến tranh tàn khốc đã kéo theo quá nhiều người thân của Diệp Thành phải chôn vùi và cũng chôn vùi đi những người thân của bọn họ, màn đêm cũng vì vậy mà mang theo nỗi bi thương vô hạn.

Diệp Thành không biết mình đã đi bao xa, hắn chỉ biết bước đi vô định trên tường thành dài đằng đẵng, mái đầu bạc trắng bay theo chiều gió, trong làn mưa tuyết đỏ máu kia, mái tóc hắn như nhuốm thêm một màu đỏ thẫm.

Đối đầu với trời, thiên sát cô tinh!

Diệp Thành cười thê lương, chỉ cần là những người có liên quan đến hắn thì đều chịu liên luỵ, không một ai có kết cục tốt đẹp.

Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân, hắn mỏi mệt ngồi xuống, thu mình lại rồi dựa vào bức tường thành đổ nát mà ôm lấy sát kiếm đẫm máu chìm vào giấc ngủ giữa từng cơn gió tuyết thét gào.

……..

Đan Thành!

Trong địa cung rộng lớn, một cái lư luyện đan lơ lửng, trong đó có chân hoả đủ màu sắc đang bập bùng, nếu đếm kĩ thì cũng phải hàng trăm loại.

Tứ phía của lư luyện đan cũng không chỉ có một mình luyện đan sư, còn có Đan Ma, Đan Thần, Đan Nhất và rất nhiều luyện đan sư nổi danh của Đại Sở, dưới chân bọn họ là một đại trận, chính là Đan Trận dùng để luyện đan.

Ngoài một nhóm luyện đan sư lão bối ra thì bên trong địa cung vẫn còn hai bóng người đứng sừng sững: Huyền Nữ và Lạc Hi.

“Lạc Hi, muội có sợ không?’, Huyền Nữ nghiêng đầu khẽ xoa đầu Lạc Hi.

“Có thể hỗ trợ huynh ấy thì muội không sợ gì cả”, Lạc Hi đáp lời, đôi mắt to tròn, khi nói đôi mắt còn híp lại thành hình bán nguyệt.

“Huyền Nữ, Hi Nhi, thực ra hai con…”

“Sư tôn không cần nói đâu ạ”, Huyền Nữ khẽ mỉm cười ngắt lời Đan Thần, “nếu như cái chết của chúng ta thật sự có thể giúp Đan Thành luyện ra Thiên Tịch Đan, nếu như Thiên Tịch Đan có thể giúp Diệp Thành đột phá, nếu như Diệp Thành ở trạng thái Đại Thành có thể xoay chuyển tình thế thì vậy cũng đáng”.

Nói rồi Huyền Nữ cầm lấy tay Lạc Hi đi về phía lư luyện đan.

Vào giây phút bọn họ bước vào lư luyện đan, cả hai vô thức quay đầu nhìn lại, nhìn về phía Nam Sở như thể có thể trông thấy Diệp Thành đang ngủ say trên tường thành cách đó không biết bao nhiêu dặm.

Kiếp sau gặp lại!

Cả hai mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo những giọt nước mắt, thế rồi Huyền Nữ và Lạc Hi thu lại ánh mắt tiếc nuối của mình rồi quay người bước vào trong lư luyện đan.

………

Vẫn là khung cảnh về đêm.
Thiên địa tối tăm chìm vào bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.