Chương trước
Chương sau
Đột phá! Đột phá!

Trong bể linh trì, từ thẳm sâu linh hồn Diệp Thành vẫn đang gào thét.

Thánh thể của hắn phủ đầy kim quang, hắn giống như pho tượng được đúc ra từ hoàng kim, ánh sáng choán mắt, phía sau hắn xuất hiện quá nhiều dị tượng, đó là sự đan xen giữa đạo tắc hỗn độn, sức mạnh huyết mạch và sức mạnh luân hồi.


Phía Đông Hoàng Thái Tâm của Thiên Huyền Môn vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn nước huyễn thiên, tất cả mọi người đều hi vọng có thể lại lần nữa tạo ra kì tích.

Thế nhưng từ sau khi nuốt nửa viên Thiên Tịch Đan, sau chín canh giờ mà Diệp Thành vẫn không hề có dấu hiệu đột phá.

Bọn họ biết đây là việc quá khó khăn.

Thánh Thể Đại Thành chính là một nút thắt, Diệp Thành tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn giống như ở tu vi Chuẩn Thiên Đỉnh Phong thông thường lên tới cảnh giới Thiên vậy, liệt đại chư vương phải dừng lại ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong không biết bao nhiêu năm tháng mà không thể đột phá tới cảnh giới Thiên, có thể thấy việc này có độ khó thế nào, đối với một người tu đạo không tới mười năm như Diệp Thành mà nói thì quả thực quá hà khắc.

Haiz!

Đông Hoàng Thái Tâm thở dài, trên khuôn mặt tái nhợt còn mang theo vẻ tự giễu.

Bà ta chưa từng nghĩ Thiên Ma lại xâm lược vào lúc này, khi mà Đại Sở chưa hề có lấy một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Chư Thiên Vạn Vực cũng không có Đại Đế.

Đông Hoàng Thái Tâm là vị thần bảo vệ cho Đại Sở, thân là thần nữ bảo vệ Côn Luân của Chư Thiên Vạn Vực, lúc này bà ta chỉ biết bất lực nhìn, đặt hết mọi hi vọng vào một người thanh niên tu đạo chưa tới mười năm.

“Nếu như hắn có một viên Thiên Tịch Đan hoàn chỉnh thì hắn nhất định có thể trở thành Thánh Thể Đại Thành”, Đông Hoàng Thái Tâm cười tự giễu còn Phục Nhai lại nắm chặt tay, huyết mạch vẫn là một mảng màu đỏ thẫm, Thiên Huyền Môn hiện giờ phải trả cái giá bằng máu để dành lấy tia hi vọng cuối cùng cho Diệp Thành, nếu như hắn bại thì mọi nỗ lực cũng tan thành mây khói.

“Không một ai có thể ngờ tới Thiên Ma lại xâm lược”, một lão tu sĩ thở dài, “nếu biết có biến cố thế này xảy ra thì ta đã giao Thiên Tịch Đan cho hắn rồi”.

“Rốt cục xảy ra vấn đề ở chỗ nào?”, một tu sĩ tóc bạc ở cảnh giới Chuẩn Đế hít vào một hơi thật sâu, “cho tới bây giờ ta vẫn chưa thể hiểu nổi làm thế nào mà Thiên Ma Vực lại tìm được nơi toạ lạc của Đại Sở, rốt cục bọn chúng làm cách nào?”

“Là luân hồi chuẩn thiên có sơ hở”, Đông Hoàng Thái Tâm nói ra huyền cơ.

“Sơ hở?”, tất cả mọi người đều cau mày nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với ánh mắt thăm dò, “ý Thánh Nữ nói là ba người vượt qua luân hồi của Đại Sở?”

“Đúng vậy”, Đông Hoàng Thái Tâm vấn một lọn tóc, “Thần Huyền Phong và Hồng Trần chính là đến từ tương lai, bọn họ không ở trong vòng lục đạo luân hồi của Đại Sở, từ khi bọn họ tới thời đại này thì chư thiên luân hồi đã sơ hở rồi”.

“Sự việc không hề đơn giản như vậy chứ?”, một nhóm lão bối ở cảnh giới Chuẩn Đế lại lần nữa nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.

“Đúng như các vị nghĩ”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “căn nguyên của vấn đề nằm ở người thứ ba thoát ra khỏi lục đạo luân hồi của Đại Sở, người đó mới là nguồn cơn của mọi chuyện, nực cười là mặc dù chúng ta nắm trong tay luân hồi của Đại Sở nhưng cho tới giây phút này lại không thể tìm được người đó”.

“Đáng chết, mọi trù tính từ bao lâu nay cuối cùng cũng bị người ta huỷ hoại”.

“Chư Thiên Vạn Vực không có Đại Đế trấn thủ, chúng ta lấy gì ra để đối kháng với những đòn công kích kinh thế của Thiên Ma Vực?”

“Tường thành của Nam Sở bị phá rồi”, khi tất cả mọi người đang trò chuyện thì một tu sĩ Chuẩn Đế trẻ tuổi vội nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.