Chương trước
Chương sau
Rầm! Đoàng! Rầm!

Đại Sở tăm tối đăng rúng động, có hàng tỷ lôi chớp xoẹt qua.

Thiên Ma Đại Đế Xuất hiện giữa chốn hồng hoang, đế đạo pháp tắc bay lượn, mỗi một luồng đế đạo đều có khả năng trấn áp Vạn Cổ Thanh Thiên, Thiên Ma Đại Đế thân mặc chiến giáp đứng trong đó, uy lực trấn áp đất trời, như muốn thôn tính cả bát hoang, nhìn không rõ chân dung nhưng trong đôi mắt ông ta lại có cảnh tượng những vì sao huỷ diệt đang diễn hoá.


Đại Đế!

Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên run giọng, bọn họ thẫn thờ nhìn vào hư thiên rồi vô thức lùi về sau một bước, sắc mặt tái nhợt, cho dù với tu vi đạo hành và khả năng đoán định của bọn họ thì lúc này đôi bàn tay cầm kiếm cũng không khỏi run rẩy.

Đại Đế!

Mặc dù giọng nói của Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên rất khẽ nhưng Diệp Thành lại có thể nghe thấy rõ ràng.

Hắn cũng ngẩng đầu thẫn thờ nhìn bóng hình kia, giọng điệu run run, ánh nhìn kiên định cuối cùng trong đôi mắt cũng chợt biến mất trong chốc lát.

Đại Đế, đó là sự tồn tại thế nào, là chí tôn thiên hạ, đỉnh phong về đạo, kẻ thống trị vũ trụ vạn vật, đó là sự tồn tại vô địch trong chư thiên, trước mặt ông ta, hắn còn không có nổi tư cách bằng con kiến.

Lúc này không chỉ bọn họ mà đến cả những tu sĩ của Đại Sở cũng đều ngơ ngác nhìn vào thương không như thể có thể trông thấy bóng hình vững chãi trấn áp vũ trụ dù cách đó không biết bao nhiêu dặm.

Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, thân hình run rẩy, bị uy lực kinh thế kia trấn áp đến mức sợ hãi.

Đại Sở!

Thiên Ma Đại Đế lên tiếng nhìn từ trên cao xuống thiên địa này, giọng nói mang theo uy nghiêm của một vị đế vương, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng lại như vạn cổ lôi chớp, đôi mắt ông ta như thể có thể nhìn thấu cả chư thiên, nhìn thấy cả phía Đông Hoàng Thái Tâm của Thiên Huyền Môn.

Bại rồi!

Tử Huyên cười tự giễu, sát kiếm trong tay bỗng chốc rơi xuống.

Bại rồi!

Thái Hư Cổ Long cúi đầu, đâu còn sự cao ngạo, đại đế Thiên Ma là sự tồn tại ngang hàng cùng cấp với Thái Hư Long Đế.

Bại rồi!

Ánh mắt của tất cả mọi người ở Nam Sở ảm đạm đi nhiều, Đại Đế đã xuất hiện rồi, đừng nói là Thiên Huyền Môn, cho dù là Chư Thiên Vạn Vực thì cũng không thể tìm được ai có thể là sự tồn tại ngang bằng với Đại Đế.

Thiên địa chìm vào im lặng, một bầu không khí chết chóc hiện lên.

Tất cả mọi người như đều trông thấy điểm đến cuối cùng của sinh mệnh.

Đại Sở vẫn chưa thua!

Bầu không khí im ắng của thiên địa bị một tiếng gằn giọng phá vỡ, đó là Đông Hoàng Thái Tâm, bà ta đứng trên hư thiên, hai tay chắp lại thay đổi ấn quyết, đôi mắt hiện lên ánh nhìn kiên định trước nay chưa từng có.

Đại Sở vẫn chưa thua!

Toàn bộ người của Thiên Huyền Môn giống như phong bia đứng đó, bọn họ cũng sử dụng ấn quyết giống như Đông Hoàng Thái Tâm, tiên quang chói lọi khắp cơ thể đều đang trong hoá trình thiêu đốt hoá ra sức mạnh, nguyên thần bị phong cấm cũng được hoá giải trong giây phút này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.