Chương trước
Chương sau
Diệp Thành không biết đã đi mất bao lâu, cũng không biết đã qua mấy ngày rồi.

Cách đó hơn một triệu dặm, Diệp Thành dừng chân, trên tường thành có một người mặc chiến y đang đứng đó mặc cho gió thổi bạt qua dáng hình giả trang nam, khí thế mạnh mẽ khiến hư thiên xung quanh rúng động.

Diệp Thành tiến lên trước đứng song song với Cơ Tuyết Băng và lặng lẽ nhìn ra bên ngoài tường thành.


Lúc này, ánh mắt của hắn không quên nhìn về phía xa, ở đó có mười mấy bóng hình, người nào người nấy khoác chiến giáp, bóng lưng hơi run rẩy, nếu nhìn kĩ thì chính là chín đại đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông năm xưa, trong đó có mặt cả Hoa Vân và Hàn Tuấn.

Hiện giờ những ân oán năm xưa đã tàn phai theo gió, liệt đại chư vương đã liên kết lại với nhau huống hồ là bọn họ.

Có điều trong lòng Diệp Thành vẫn rất hân hoan, chí ít thì đối mặt với thời khắc nguy nan bọn họ có thể đứng ra bảo vệ gia viên, cống hiến một phần sức chiến đấu, chỉ vậy thôi cũng đủ để hắn cảm thấy an lòng rồi.

“Trận này huynh chắc thắng mấy phần?”, Cơ Tuyết Băng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng rất khẽ, đến mức gần như không thể nghe thấy.

“Đến một phần cũng không chắc”, Diệp Thành cười tự giễu.

“Đây không phải là Diệp Thành trong kí ức của muội”, Cơ Tuyết Băng nghêng đầu sang lặng lẽ nhìn khuôn mặt Diệp Thành.

“Không có viện binh, ta không thể nhìn thấy chút hi vọng nào”, giọng Diệp Thành khản đặc, “Thiên Ma vẫn không ngừng tăng thêm viện binh, dù tường thành kiên cố thế nào cũng khó có thể ngăn được bước chân chúng, trận chiến này kéo dài càng lâu càng bất lợi với Đại Sở, đến cả Nam Sở chúng ta còn không bảo vệ được thì lấy gì để đánh về Bắc Sở, huỷ diệt ma trụ chọc trời?”

“Dù hi vọng có mong manh thế nào thì đứng trước tuyệt vọng vẫn còn nhiều khả năng xoay chuyển”, Cơ Tuyết Băng thu lại ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng, “đây là câu cửa miệng mà huynh vẫn nói, là thống soái của Đại Sở, huynh nên có tín niệm kiên định”.

Diệp Thành lại lần nữa cười tự giễu, một người trước nay vẫn luôn tự tin như hắn lúc này ánh mắt lại vô cùng ảm đạm, hắn đâu còn chút tín niệm tất thắng nào.

Trên tường thành, cả hai chìm vào im lặng.

Những tu sĩ trước kia từng tham gia chiến đấu với Bắc Sở đều đã hoàn toàn hồi phục thương thế và xếp thành từng hàng dài nối tiếp nhau tay cầm sát kiếm đứng trên tường thành sẵn sàng chiến đấu với Thiên Ma bất cứ lúc nào.

Giết!

Không biết vì sao thiên địa u tối lúc này chợt vang lên âm thanh uy nghiêm mà lạnh lùng, vang vọng khắp vùng đất này.

Tùng, tùng, tùng!

Tiếp đó chính là âm thanh của tiếng trống trận kéo dài, đan xen với tiếng kèn lệnh cao vút với ma lực có thể mê hoặc tâm trí con người.

Thiên Ma tiến công rồi!

Trên tường thành liên tục vang lên tiếng hô lớn.

Tất cả tu sĩ của Đại Sở trên tường thành đều đã trông thấy Thiên Ma rợp trời kéo đến như vòng xoáy đen ngòm muốn nuốt chửng cả thiên địa, muốn thôn tính cả Nam Sở.

Đột nhiên, trên tường thành của Nam Sở, sát trận được phục hồi, binh khí ở cảnh giới Thiên giương lên, tất cả mọi cấm chế với sức sát thương lớn nhất loạt được mở ra.

“Truyền lệnh tới năm khu vực, lục soát toàn bộ Nam Sở, nếu thấy truyền tống vực môn lập tức huỷ diệt”, Diệp Thành lên tiếng với giọng dứt khoát.

“Huynh nghi ngờ Thiên Ma giương đông kích tây?, Cơ Tuyết Băng nhìn sang Diệp Thành.

“Có thể nói là phương án đánh giấu tay”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, “giả vờ tiến công kéo theo sự chú ý của tu sĩ Đại Sở chẳng qua là muốn đưa truyền tống vực môn từ trên cao xuống, tăng cường binh lực cho Nam Sở, cả trong và ngoài kết hợp, cùng kẹp tu sĩ của Đại Sở ở giữa”.

Rầm! Đoàng!





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.