Chương trước
Chương sau

“Khó tin phải không?”, Đan Ma nhìn Đan Thần, vừa khóc vừa cười, nói: “Ngươi không thể tin nổi sư tôn và sư tổ người mà người vô cùng kính trọng lại có thể làm ra được việc tuyệt tình như vậy, vì hư vinh chí cao của luyện đan mà đem con gái ta ra làm đan dẫn, sự việc bại lộ thì sư tổ đáng kính của ngươi liệt ta vào hàng phản nghịch, cả Đan Thành này coi ta là ma đạo, truy sát ta chín trăm năm, nhưng mệnh ta lớn, được Ma Vương cứu giúp, cho nên trong đêm đó, ta quay lại báo thù, nợ máu phải trả bằng máu”.

Đan Thần ngây dại, ông ta ngồi phịch xuống ghế, mỗi lời nói của Đan Ma đều khiến tim ông ta đau nhói, cảm giác này khó có thể nói bằng lời, đã tới giờ phút này rồi thì Đan Ma hà tất phải nói dối lừa gạt ông ta?


Ông ta thật sự không dám tin sư tôn và sư tổ đáng kính của mình năm xưa lại làm ra tội nghiệp tày trời như vậy.

Nói như vậy thì Đan Ma đã bị hiểu nhầm hơn một nghìn năm, gánh theo thù hận và đau thương, sống như một con chó, còn một người thân là hậu nhân của đan Thành với ông ta lại coi đàn mà như kẻ thù hơn nghìn năm nay.

Đan Thần trầm ngâm, Đan Ma cũng im lặng tay cầm vò rượu, ông ta ngẩng đầu rồi dốc rượu uống, những giọt nước lăn dài trên má không biết là rượu hay là nước mắt.

“Ông bắt Huyền Nữ đi, cũng vì để báo thù, vì con bé là hậu nhân của sư tổ sao?”, không biết vì sao Đan Thần lại lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.

“Biết rồi thì cần gì phải hỏi nhiều?”

“Đan dẫn mà ông nói chỉ con bé phải không?”, Đan Thần nhìn sang Đan Ma, hi vọng Đan Ma có thể cho mình một đáp án chính xác.

“Con bé và sư cô của ngươi giống nhau, trong cơ thể từ khi sinh ra đều thai nghén đan linh, ở Đại Sở hiện giờ không có ai phù hợp làm đan dẫn hơn con bé”, Đan Ma lãnh đạm lên tiếng, giọng nói bình thản như thể mọi thù hận đã tan biến từ lâu.

“Ngoài việc này ra?”

“Ngoài việc này ra thì không còn lý do nào khác”, Đan Ma cứ thế ngắt lời Đan Thần, “ở cả Đại Sở này luận về đan thuật, Diệp Thành đều yếu hơn ta, ở cả Đại Sở này nếu luận về chân đế luyện đan thì hắn cũng còn kém ta xa”.

“Không thể, chúng ta không thể làm vậy”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, bảo đồ nhi của ông ta hi sinh làm đan dẫn, một người làm sư tôn như ông ta không thể làm được.

“Ta không ép ngươi, cũng không có ai ép ngươi cả”, Đan Ma có lẽ uống đã say nên lảo đảo đứng dậy, ông ta bước đi loạng choạng ra khỏi đại điện, “có luyện ra được Thiên Tịch Đan hay không đối với ta mà nói không quan trọng, ta sống lâu rồi, lẽ ra phải chết từ lâu rồi”.



Trong màn đêm u tịch, Diệp Thành quay về Hằng Nhạc Tông.

Hiện ra trong tầm mắt hắn chính là từng bóng người đang bay qua bay lại, mọi người đang vô cùng bận rộn.

“Trông chừng cho kĩ, đừng có lười biếng”, dưới chân một ngọn núi, bốn người phía Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị và Hoắc Đằng đều đang đang dặn dò lời cuối cùng tới những đồ nhi của mình.

Bốn người bọn họ đều mặc áo giáp khi chinh chiến, ngày thường ai nấy trông có vẻ không nghiêm túc nhưng sau khi khoác lên mình tấm áo giáp thì trông rất có phong thái của bậc tướng quân.

Cũng giống như bọn họ, phần lớn người ở Hằng Nhạc đều khoác lên mình chiến giáp dặn dò những hậu bối của mình sau đó bay ra khỏi Hằng Nhạc, cứ thế hướng về phía tường thành của Nam Sở. Trước khi đi bọn họ còn quay đầu lại nhìn Hằng Nhạc Tông một lần nữa vì lần này rời đi có lẽ bọn họ sẽ phải bỏ mạng nơi sa trường không còn cơ hội sống sót quay về.

Diệp Thành trầm ngâm khẽ bước đi.

Trận chiến này cần sự đoàn kết dốc sức của cả Đại Sở, không ai tránh được, chỉ cần là tu sĩ thì sớm muộn đều phải tham chiến, có điều phía Tạ Vân, Tư Đồ Nam phải ra chiến trường trước Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu mà thôi.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.