Chương trước
Chương sau


“Không giấu gì mọi người, vãn bối và Đan Thần tiền bối quả thật đang thu thập nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Chúng ta cũng đã thử luyện chế Thiên Tịch Đan nhưng cuối cùng vẫn thất bại”.

“Hai người hợp sức cũng không luyện ra được, vậy Đại Sở này thật sự không còn ai có thể luyện ra Thiên Tịch Đan nữa rồi”.


“Cũng chưa chắc”, Đan Ma cười nhạt, chầm chậm đứng dậy rồi ra khỏi đại điện Thiên Đình như một bóng ma: “Mọi người chờ tin tốt của ta đi, nếu thật sự có thể luyện ra được Thiên Tịch Đan, tạo ra một hoàng đế cho Đại Sở thì cũng có thể xem như một thần thoại”.



Nhìn bóng hình Đan Ma rời đi, những người bên trong đại điện lần lượt hít vào một hơi thật sâu.

Hoàng đế là tôn hiệu cao quý đến nhường nào, từ khi Thần Hoàng quy tịch, Đại Sở đã trải qua hơn ba nghìn năm chưa từng có ai dám tự xưng là Hoàng đế.

Không thể phủ nhận lời của Đan Ma vẫn khiến người ta phấn chấn.

Đó là tia hi vọng, hi vọng của Đại Sở.

Nếu như bọn họ thực sự có thể luyện ra được Thiên Tịch Đan, nếu như bọn họ có thể tạo ra một vị Hoàng Đế cho Đại Sở thì trong trận đại chiến với Thiên Ma, Đại Sở sẽ nắm nhiều phần thắng hơn, có Hoàng Đế đứng đầu điều khiển, bọn họ có thể vững vàng đánh về Bắc Sở.

Đi thôi!

Yêu Vương là người đầu tiên đứng dậy bước ra khỏi đại điện của Thiên Đình.

Phía sau bọn họ, những vị Vương và các hậu duệ hoàng đế khác cũng lần lượt ra khỏi đại điện.

Ngay sau đó, đại quân của liệt đại chư vương và đại quân của hậu duệ các hoàng đế đều lần lượt xuất phát vì đại quân Thiên Ma có hể trà trộn vào bất cứ lúc nào.

Môn chủ của tám mươi mốt môn thành, chín điện tam tông và các lão tổ của các thế lực lớn cũng lần lượt di chuyển tới biên giới của Nam Sở, chuẩn bị ứng phó với lượt tấn công bất ngờ từ Thiên Ma.

Bên trong đại điện trống vắng hơn rất nhiều, lúc này chỉ còn Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Hồng Trần Tuyết và Diệp Thành.

Thế rồi trong chốc lát khoé miệng Diệp Thành trào máu.

Thấy vậy, ba người phía Thái Hư Cổ Long lần lượt cau mày, bọn họ có thể nhìn ra được thương thế của Diệp Thành không hề nhẹ, vết thương liên tiếp từ trận đại chiến của Đại Sở, lại thêm phản phệ của sức mạnh luân hồi và thiên khiển của trời cao đều đang dày xéo cơ thể hắn.

“Nói thực thì ta không nắm chắc phần thắng này”, sau hồi trầm ngâm Diệp Thành mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

“Ngươi chưa bao giờ khiến ta thất vọng”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng”.

“Có lẽ lần này mọi người phải thất vọng rồi”, Diệp Thành đứng dậy, dáng vẻ mệt mỏi, đến bước đi cũng nặng nề, bóng lưng hắn có phần tiều tụy, mấy ngày nay hắn đã phải chứng kiến quá nhiều người thân ra đi rồi.

Hắn biết trong một khoảng thời gian rất dài sau đó hắn sẽ phải chứng kiến thêm rất nhiều người thân bên cạnh ra đi, còn hắn có lẽ vẫn lực bất tòng tâm.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.