Chương trước
Chương sau



Lời này vừa thốt ra, mọi người trong đại điện, đặc biệt là các vị vương đều cau mày. Thống soái thì chỉ có một người, họ đều là đế vương, đều vô cùng kiêu ngạo, sao có thể nghe theo chỉ huy của người khác.

Nhưng họ cũng hiểu, trận đại chiến này rất cần một người chỉ huy thống nhất, như vậy mới có thể phát huy tối đa sức chiến đấu của tu sĩ Đại Sở, nếu chỉ tập trung một lần mà vẫn mạnh ai nấy làm thì Đại Sở vẫn sẽ loạn.


“Nhưng không biết ai sẽ lên làm thống soái?”, sau khi im lặng, Phệ Hồn Vương cất tiếng hỏi, khi nói còn không quên nhìn Diệp Thành.

“Nếu tám vị tiền bối bằng lòng thì có thể chọn một người trong số các vị”, Diệp Thành lại nói, tám tiền bối mà hắn nói đương nhiên là chỉ các vị vương.

Nghe vậy, chư vương hơi bất ngờ.

Đây là Nam Sở, đại bản doanh của Thiên Đình Đại Sở, chư vương các đời hay hậu duệ hoàng đế đều không ngờ Thánh chủ Thiên Đình lại không cưỡng đoạt vị trí thống soái Đại Sở.

Chỉ một giây trước, trong lòng họ đều có tính toán riêng, tính xem làm thế nào để tranh giành vị trí thống soái.

Nhưng lời nói của Diệp Thành khiến họ cảm thấy bản thân rất nực cười, đến giờ họ vẫn đang tự lừa mình dối người, sức chiến đấu chẳng bằng hậu bối, dũng khí và tấm lòng chẳng rộng lượng bằng hậu bối, đế vương vô song như họ chỉ như một trò đùa.

Đột nhiên các vị vương cười tự giễu, ai cũng xua tay.

Khi xưa họ thua hoàng đế Đại Sở không phải ngẫu nhiên, phần lớn là do thống soái thất sách, thời đại này họ lại thua Thiên Đình Đại Sở, cho dù Diệp Thành không có ý định tranh vị trí thống soái thì họ cũng chẳng có mặt mũi đảm đương.

Họ thừa nhận cho dù làm thống soái thì cũng không có tự tin thắng trận này, họ không tự tin không có nghĩa là Diệp Thành cũng không có.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi Diệp Thành đã thành lập được Thiên Đình xưng bá Đại Sở, không chỉ dựa vào sức chiến đấu mà còn có bản lĩnh và sự quyết đoán, khí phách hoàng đế và khả năng thống ngự hơn người, thành tích bấy lâu nay của hắn đã vượt xa hoàng đế cùng kỳ trong quá khứ.

Thời đại chứng minh họ đều đã già.

Sự thật cũng chứng minh đây không còn là năm tháng huy hoàng của họ, lòng dũng cảm và trí tuệ của thiên kiêu thế hệ sau này vượt xa sức tưởng tượng của họ.

Đến giờ phút này, còn ai có tâm trạng tranh giành ngôi vương nữa, Thiên Ma xâm lược, họ lại một lần nữa chật vật trốn chạy, họ đã mệt rồi, nếu không làm được hoàng đế thì làm người bảo vệ hoàng đế hậu thế cũng không tệ.

Bất giác, các vị vương đồng loạt ngước mắt lên, đều nhìn về phía Diệp Thành.

Giờ phút này, họ đều đã buông bỏ sự kiêu ngạo.

Đồng thời, dù là hậu duệ hoàng đế, chưởng giáo tam tông, điện chủ chín điện, trưởng lão Thiên Đình và lão tổ các thế gia lớn cũng đều nhìn về phía Diệp Thành.

Diệp Thành, thống soái của Đại Sở!



Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thành, cùng chung chí hướng.

Diệp Thành không từ chối, hắn không quan tâm ai làm thống soái Đại Sở, nhưng nếu mọi người đều công nhận hắn thì hắn đương nhiên cũng không chối từ.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.