Chương trước
Chương sau

Nhanh chóng quay về Nam Sở!

Diệp Thành bỏ lại một câu sau đó bay ngang qua bầu trời như một đạo thần mang, Cơ Tuyết Băng theo sau cũng rẽ ngang trời như đạo thần hồng.


Sau khi bọn họ đi, Chu Ngạo và Liễu Dật thay thế vị trí của hai người dẫn đại quân chín điện tam tông sát phạt về phía nam.

Nhìn vào thiên địa, liệt đại chư vương dẫn theo đại quân chư vương, hậu duệ hoàng đế dẫn theo đại quân hoàng đế, Thái Hư Cổ Long dẫn theo tu sĩ của Đại Sở, Chu Ngạo và Liễu Dật dẫn đại quân chín điên tam tông trông như bốn con rồng khổng lồ đang làm loạn trong biển người Thiên Ma binh, quấy nhiễu kế hoạch vây giết của bọn chúng.

Đúng là đã đánh giá thấp các ngươi rồi.

Trên Bắc Chấn Thương Nguyên, Cửu U Ma Quân đứng giữa hư thiên hắng giọng lạnh lùng, có vẻ như ông ta có thể nhìn thấy cục diện dù ở cách đó không biết bao xa.



Đây là vùng đất nhuốm đỏ máu, thây chất thành núi máu chảy thành sông, trông như chốn địa ngục giữa nhân gian.

Trên mặt đất, có hai bóng người đang đỡ lấy nhau bước đi lào đảo, phía sau bọn họ là một loạt những dấu chân đẫm máu.

Hai người này chính là Hổ Oa và Tịch Nhan.

Từ khi Thiên Ma xâm lược, Hổ Oa liền đi theo Cơ Tuyết Băng xông pha chiến trường, tu sĩ của Đại Sở bị đánh tan, cậu và Cơ Tuyết Băng mất dấu nhau, Hổ Oa dẫn theo một phần tu sĩ của Chính Dương Tông đột phá ra khỏi vòng vây nhưng bị đại quân của Thiên Ma vây bắt.

Còn Tịch Nhan chạy ra khỏi Nam Sở, Phong Tế không thể đưa cô bé quay về.

Cô đã có thể tìm được Hổ Oa một cách chính xác nhưng với sức của một mình thì khó mà có thể cứu vãn kết cục thua thảm. Mặc dù liên thủ với nhau nhưng bọn họ vẫn bị đánh thảm hại, tu sĩ của Chính Dương Tông đều tử trận, còn bọn họ may mắt thoát được và còn giữ lại được mạng sống.

Giữa trời đất tối tăm, hai bóng hình run rẩy bước đi.

Bọn họ chính là đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai của Thiên Đình, một người là đồ đệ của Thánh Chủ Diệp Thành, một người là đồ đệ của chưởng giáo Chính Dương Tông Cơ Tuyết Băng, một trong hai người bọn họ nhất định là Thánh Chủ tương lai của Thiên Đình.

Thế nhưng chiến tranh tàn khốc đã khiến cho hai người còn chưa đầy hai mươi tuổi đã phải xông pha chiến trường từ sớm. Cuộc đời rực rỡ huy hoàng của bọn họ cũng vì trận chiến tranh tàn khốc này mà chấm dứt.

“Tịch Nhan, muội không nên đến đây”, Hổ Oa cầm Ô Thiết Côn cố gắng chống vào mặt đất, miệng không ngừng phun máu, cậu đỡ lấy Tịch Nhan, mặc dù ngọn lửa linh hồn đang tịch diệt nhưng vẫn cố gắng đẩy chút tinh nguyên còn lại vào cơ thể Tịch Nhan.

“Muội là đồ nhi của Diệp Thành”, Tịch Nhan cười dịu dàng, miệng trào máu, binh khí bản mệnh đang nứt ra, Hổ Oa đẩy tinh nguyên vào cơ thể cô còn cô lại đang đẩy chân lực vào cơ thể Hổ Oa.

“Đúng là cảnh tượng khiến người ta cảm động mà”, một giọng nói u ám vang lên, một tên ma tướng khoác chiến giáp lạnh băng bước tới.

“Huyết mạch Thánh Viên, huyết mạch Linh Tộc, vận may cũng không tồi”, tên ma tướng nhìn Hổ Oa và Tịch Nhan với ánh mắt thèm khát tham lam, hắn ta vừa cười vừa liếm cái miệng đỏ chót của mình.

Phía sau hắn ta là vô số ma binh, trên đại địa, trên hư thiên rợp bóng người, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hổ Oa và Tịch Nhan.

Tịch Nhan và Hổ Oa không nói lời nào, cả hai cố gắng đứng vững tựa lưng vào nhau nhìn đám ma binh rợp trời.
“Tịch Nhan, muội có sợ không?”, Hổ Oa nói với giọng khản đặc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.