Chương trước
Chương sau


Sắc mặt Diệp Thành vô cùng khó coi, việc mà hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, nếu như tu sĩ ở Đại Sở đều hợp sức với nhau thì còn có thể cứu vãn nhưng nếu như bị phân tách ra thì tình hình lại khác.

Phân chia để trị, đây là sách lược trong đánh trận, mục đích của Thiên Ma rất đơn giản, chính là chia rẽ tu sĩ của Đại Sở để tàn sát.


Cho nên nhiệm vụ của hắn chính là tập hợp các tu sĩ của Đại Sở lại lần nữa, chỉ khi tu sĩ tập hợp lại thì mới có thể phá tan vòng tấn công.

Diệp Thành ở đây!

Trên cả chặng đường lời nói này vang vọng giữa đất trời, lời nói này chính là do Diệp Thành dùng sức mạnh tu vi và sức mạnh linh hồn để chuyển thành thần âm, mục đích chính là để cho tu sĩ của Đại Sở nghe được thần âm này thì đều xác định được phương hướng chính xác.

Giết!

Diệp Thành vung huyết linh thần đao, hắn dẫn theo đại quân của hai điện sát phạt quay về.

Bọn họ không cứng nhắc đối đầu mà làm loạn trong phạm vi đại quân của Thiên Ma, tìm kiếm những tu sĩ của Đại Sở đang bị bao vây, một khi phát hiện ra thì sẽ tập trung lực lượng sát phạt quay về, đợi giải cứu được những tu sĩ bị vây bắt của Đại Sở thì sẽ hợp binh lại với nhau cứ thế tạo thành một vòng vây.

Ở một hướng khác, Thái Hư Cổ Long và ph Tử Huyên vì cơ bản cũng làm theo thế này, bọn họ sát phạt ra khỏi vòng vây nhưng khi sát phạt quay về thì lại có rất nhiều tu sĩ của Đại Sở bị bao vây, nếu không có viện binh thì chắc chắn sẽ bị vi giết thảm hại.

Cút!

Ở một hướng trong thiên địa, ma vương Quỳ Vũ Cương gằn lên phẫn nộ, ông ta tung một chưởng đánh bay một tên ma tướng, nhưng cũng chính vì vậy mà phần lưng của ông ta bị một nhát kiếm trảm vào, xương sống lưng lòi ra ngoài, nếu không phải đạo hạnh của ông ta cao thâm thì đã bị nhát kiếm kia đâm chết từ lâu rồi.

Đây là một vùng đất rộng mênh mang, liệt đại chư vương đều có mặt ở đây nhưng lại bị vô số thiên ma binh bao vây. Bọn họ có trọng trách chặn đường phía sau, sau khi tu sĩ của Đại Sở bị đánh tan thì bọn họ ở phía sau cùng lại bị bao vây ở vùng đất này, Thiên Ma vẫn không ngừng cho thêm quân tới muốn giết chết bọn họ.

“Hôm nay có thể gọi là một ngày chém giết sảng khoái”, Phệ Hồn Vương cười tôi độc, ông ta bị thương rất nặng, giống như tu la đẫm máu, một mình ông ta chiến đấu với chín tên ma tướng của Thiên Ma, vị vương cái thế với sức chiến đấu thông thiên không có đối thủ.

Ở những nơi khác, liệt đại chư vương về cơ bản đều lấy sức của một mình mình để đối đầu với chín kẻ địch, hoặc có thể nói tu sĩ của Đại Sở đều đang đánh với trạng thái một chọi lại với chín, vì Thiên Ma binh quá đông, sức chiến đấu áp chế tuyệt đối khiến bọn chúng họ đánh tới tấp.

Ừm.

Trong lúc này, ở hư Thiên phía đông nam, vòng vây của Thiên ma bị sát phạt tạo ra một lỗ hổng, có quân viện trợ tới.

Liệt đại chư vương lần lượt đưa mắt nhìn và đều nheo mắt.

Cũng không thể trách bọn hỏi như vậy vì người cầm binh sát phạt tới không phải ai khác mà chính là Pháp Luân Vương đã chết từ lâu. Ở trong tình cảnh này gặp lại Pháp luân Vương khiến bọn họ không khỏi kinh ngạc.

Đi!

Pháp Luân Vương gằn lên phẫn nộ, ông ta không giải thích nhiều, trong tình cảnh này về cơ bản không thể có thời gian mà giải thích.

Nghe vậy, liệt đại chư vương sát khí mút trời, bọn họ lập tức sát phạt về phía vị trí hổng mà Pháp Luân Vương tạo ra. Mặc dù Thiên ma dốc sức ngăn cản nhưng vì Pháp luân vừa mang quần tới làm loạn nên liệt đại chư vương mới có thể mở ra đường máu.
Giết cho ta!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.