Chương trước
Chương sau
“Đừng đánh giá thấp thực lực của bọn hắn”, Đông Hoàng Thái Tâm lau vết máu bên khoé miệng, lẳng lặng nhìn về một hướng, tựa như có thể nhìn thấy bóng lưng phía Diệp Thành từ rất xa rời đi: “Mọi người đồng tâm hiệp lực, chưa chắc họ đã thua”.



Bùm! Rầm!


Bầu trời hư ảo bị mây mù hỗn độn bao phủ, cả thế giới chìm trong bóng tối.

Mây mù hỗn độn như biển, thi thoảng dấy lên sóng gió kinh hoàng, thi thoảng lại có sấm sét phá vỡ một vài ngọn núi.

Trên hư thiên, Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên như ba đạo thần mang vẽ thêm ba màu rực rỡ trong bóng đêm.

Trên đường đi, họ thấy rất nhiều tu sĩ đang đi về phía Nam Sở như quân thua trận, nhếch nhác bỏ chạy, chỉ muốn nhanh chóng vào được Nam Sở, có bức tường thành hơn ba triệu dặm ngăn cách, họ cảm thấy an toàn phần nào.

Khi đang bay, họ thấy từ ba hướng đều có người bay qua, quan sát kỹ hơn thì thấy là Cơ Tuyết Băng, Liễu Dật và Chu Ngạo.

Phía sau họ là rất nhiều cao thủ, sau nữa là đại quân tu sĩ ùn ùn kéo đến, đội hình rất đông.

“Phái người đến thế giới phàm trần ở Bắc Sở, đón người phàm tới Nam Sở”, Diệp Thành ra lệnh.

“Chúng ta sẽ đích thân đi”, Dương Đỉnh Thiên và Đạo Huyền Chân Nhân phân thành hai nhóm, một nhóm bay về hướng Tây Bắc, một nhóm bay về hướng Đông Bắc, tu sĩ của Hằng Nhạc Tông được đưa đi rất nhiều, tốc độ không hề chậm.

“Khó giải quyết vậy sao?”, Cơ Tuyết Băng kề vai đi cùng Diệp Thành, cô ta quay sang hỏi hắn.

“Đây sẽ là một trận chiến cực kỳ thảm khốc”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Trong trận chiến giữa các tu sĩ thì người phàm là vô tội nhất. Chúng ta là tu sĩ, từ khi đi trên con đường này thì đã xác định phải bảo vệ chúng sinh phía sau”.

Nói xong hắn chợt tăng tốc, thi triển Thúc Địa Thành Thốn một bước đi được mấy nghìn trượng.

Phía sau, Cơ Tuyết Băng mỉm cười nhưng không nói gì, cùng với phía Thái Hư Cổ Long đi theo tốc độ của Diệp Thành.

Bùm! Rầm! Uỳnh!

Vào lúc này, trên Bắc Chấn Thương Nguyên đã bắt đầu một cuộc thảm sát.

Từng bóng đen hiện ra trong ma trụ chọc trời, tất cả đều mặc chiến giáp lạnh băng, tay cầm chiến mác màu đen, toàn thân được bao quanh bởi ma khí màu đen và sấm sét, đôi mắt màu máu tràn đầy vẻ hung bạo và khát máu.

Vẻ mặt chúng dữ tợn, tận hưởng, hấp thu khí tức của Đại Sở, hàm răng trắng loá trong đêm tối khiến người ta rùng rợn.

Rầm!

Theo tiếng động lớn chấn động bầu trời là một bóng người to lớn mạnh mẽ bước ra từ ma trụ, khoác trên mình áo giáp màu đen, mái tóc màu máu tung bay, đôi mắt mang theo cả đất trời, nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong còn có cảnh tượng núi thây biển máu đáng sợ, có cả cảnh tượng ngôi sao rơi xuống, đất trời sụp đổ.

Người này rất cường đại, tựa như ma thần cái thế, uy áp của ông ta khiến thiên địa phải run sợ, là một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong hàng thật giá thật.

Người này chính là ma quân thứ nhất dưới trướng Thiên Ma Đại Đế của Thiên Ma Vực: Thiên Ma Quân.

Nếu Diệp Thành ở đây, nhìn thấy Thiên Ma Quân chắc chắn hắn sẽ ngạc nhiên, bởi vì hắn đã từng nhìn thấy người này.
Hửm?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.