Chương trước
Chương sau


Diệp Thành không nói gì, hắn khẽ cầm chén trà lên nhấp một ngụm, khuôn mặt nhăn nhó vì nước trà vào miệng quá đắng, đắng đến mức khiến hắn phải khó chịu.

“Đời người như chén trà, đa phần là vị đắng”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười thong dong tự tại.


“Đời người như chén trà, đa phần là vị đắng”, Diệp Thành lẩm bẩm, khuôn mặt giãn dần ra, hắn lại lần nữa nhấp ngụm trà, nước trà lần này mặc dù vẫn đắng nhưng vị đắng đã nhạt đi nhiều.

“Ngươi hà tất phải vậy?”, Thái Hư Cổ Long cầm chén trà, hắn hít hà mùi hương, “một vòng luân hồi của Đại Sở, có lẽ cô ấy vẫn đang luân hồi chuyển kiếp, hai người vẫn có cơ hội gặp mặt”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành vẫn đang uống trà, nhưng biển người mênh mông, muốn tìm một người đâu dễ dàng như thế.

“Sư tôn”, tiếng gọi từ xa vọng tới, Lâm Thi Hoạ bay tới, trên vai cô còn có thanh loan đang đậu, vẫn như lần trước, sau khi thanh loan thấy Diệp Thành thì không ở lại thêm mà lập tức quay đầu bay đi.

“Đồ nhi bái kiến sư tôn”, Lâm Thi Hoạ rất hiểu lễ nghĩa, sau khi đáp đất liền cung kính hành lễ.

“Sao hôm nay con lại có thời gian tới thăm sư tôn vậy?”, Thái Hư Cổ Long nhìn Lâm Thi Hoạ: “Hay là có ai đó ở đây, con mới tới thăm ta?”

“Đâu có”, Lâm Thi Hoạ tỏ ra căng thẳng, cô vội lấy một tấm thiệp hồng trong ngực áo ra, “đây là thiệp từ Hạo Thiên thế gia gửi tới, đồ nhi chỉ muốn hỏi sư tôn, người thật sự không đi sao?”

“Ta đã nói từ trước rồi, con thay ta đi là được”, Thái Hư Cổ Long xua tay.

“Diệp sư huynh, còn huynh thì sao?”, Lâm Thi Hoạ mím môi, lúc này cô mới nhìn sang Diệp Thành ở bên, mặc dù trong lòng nặng trĩu nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài vì không muốn Diệp Thành lại thêm buồn rầu.

“Hai vị tỷ tỷ gả đi ta đương nhiên đi rồi”, Diệp Thành cười gượng gạo.

“Vậy thì tốt rồi, vậy ngày mai chúng ta cùng đi”, Lâm Thi Hoạ khẽ cười sau đó quay người bước vào hư thiên, trước khi đi còn không quên nhìn Thái Hư Cổ Long như thể có chuyện gì đó mà bọn họ không cần nói bằng lời cũng hiểu ý nhau.

Có lẽ hôm nay Lâm Thi Hoạ tới đây vốn dĩ là do Thái Hư Cổ Long sắp đặt, có thể nói đây là vở kịch mà bọn họ diễn vì Diệp Thành.

Mục đích của bọn họ rất đơn giản, kéo sự chú ý của Diệp Thành sang chuyện khác, nếu không thì hắn sẽ mãi chìm trong đau khổ, tu vi dù có mạnh nhưng lâu dần cũng sẽ thành ma chướng.

Sự thực chứng minh bọn họ phối hợp rất ăn ý, Diệp Thành đồng ý đi chứng tỏ bọn họ đã thành công.

Diệp Thành đương nhiên không biết ý tốt của bọn họ, dòng máu của Hạo Thiên thế gia trong người hắn chính là minh chứng hắn là người của Hạo Thiên thế gia, tỷ tỷ gả đi cho người ta, một người làm đệ đệ như hắn nên có mặt. Mặc dù tình duyên của hắn trắc trở khiến hắn chìm trong đau khổ nhưng vẫn nên tới để chúc phúc cho hai người họ trăm năm hoà hợp.

Diệp Thành vẫn nhấp trà, nước trà rất đắng, đắng tới tận linh hồn nhưng càng uống càng khiến người ta cảm giác được nhiều thứ vị khác hơn.

“Càng lúc ngươi càng khiến ta cảm thấy khó hiểu”, Thái Hư Cổ Long lại lần nữa rót trà cho Diệp Thành, lời nói mang theo ý tứ.

“Long Gia ý nói về mặt nào?”

“Từ đầu tới cuối ngươi vẫn luôn giấu ta”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.