Chương trước
Chương sau
Uy lực của thanh kiếm quá mạnh khiến mặt nạ mà nữ tử tóc bạc đeo không chịu được áp lực và nứt lìa, để lộ ra khuôn mặt với dung nhan tuyệt thế của Tử Huyên.

Trong chốc lát, cơ thể Hồng Trần run lên.

Không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt của Tử Huyên, trong mắt ông ta chợt hiện lên cái nhìn đau khổ, khuôn mặt đó lạ lẫm như vậy nhưng sao lại vẫn rất đỗi quen thuộc khiến nhát kiếm mà ông ta đâm ra chợt khựng lại, trên thần kiếm, uy lực huỷ thiên diệt địa kia cũng giảm đi một nửa.


Phụt! Phụt!

Máu tươi bảy màu và màu đen trong chốc lát choán lấp hư thiên.

Nhát kiếm của nữ tử tóc bạc đâm xuyên ngực Hồng Trần, nhát kiếm của Hồng Trần cũng đâm xuyên cơ thể cô ta.

Thiên địa lúc này chìm vào im ắng, cả hai người như pho tượng gỗ đứng đó thẫn thờ, thanh trường kiếm dài như vậy đâm xuyên cơ thể đối phương, vả lại khoảng cách còn gần như vậy.

Rắc!

Lớp mặt nạ màu đen mà Hồng Trần đeo cũng nứt lìa, để lộ ra khuôn mặt từng trải qua bao bể dâu, mang theo vết tích của thời gian.

Giây phút này, trong đôi mắt nữ tử tóc bạc cũng hiện lên ánh nhìn đầy đau khổ, mặc dù cô ta là người kiểm soát Chu Tiên Kiếm nhưng lại không có thần trí tỉnh táo, có điều khi trông thấy khuôn mặt Hồng Trần, cơ thể cô ta cũng bất giác run lên.

Làn gió nhẹ khẽ thổi tới, bàn tay nhuốm máu của Hồng Trần khẽ xoa vào khuôn mặt tuyệt thế của nữ tử tóc bạc, giọng nói ông ta khản đặc run run, “do tằng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu liễu khanh”.

“Sở Huyên, nàng còn nhớ Diệp Thành không?”, đôi bàn tay của Hồng Trần cuối cùng cũng chạm vào khuôn mặt cô, dòng nước mắt lăn dài trên má, kí ức của ông ta chưa bao giờ lại rõ ràng đến vậy.



Sở Huyên, nàng có còn nhớ Diệp Thành không?

Bàn tay nhuốm đầy máu của Hồng Trần nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuyệt thế của nữ tử tóc trắng, trong đôi mắt mông lung là vẻ dịu dàng.

Cơ thể nữ tử tóc trắng run lên, nhưng không né tránh, cô ta ngây ra, đôi mắt mờ mịt.

Nàng năm đó vẫn đẹp như vậy!

Hồng Trần cười trong nước mắt, giọng nói khàn khàn, mỗi chữ đều như mang theo sự thăng trầm vô tận.

Tay cầm kiếm của nữ tử tóc trắng run lên, vẻ mặt càng thêm hoang mang.

Không biết vì sao nhìn Hồng Trần hai mắt đẫm lệ, trong lòng cô ta chợt đau đớn, cơn đau lạ thường thậm chí còn đau hơn nhát kiếm Hồng Trần đâm vào khi nãy, lúc này cô ta thật sự đang đau đến thấu tim.

Keng!

Kiếm Tru Tiên rung lên khiến sự mờ mịt trong mắt cô ta tiêu tán, một lần nữa cô ta hoàn toàn lấy lại được lý trí.

Phụt!

Nữ tử tóc trắng rút kiếm Tru Tiên, lảo đảo lùi lại một bước, đứng cũng không còn vững nữa. Cô ta cũng bị thương, bị một kiếm của Hồng Trần đâm xuyên cơ thể, tuy nhát kiếm đó của Hồng Trần chỉ có một nửa uy lực nhưng cũng cực kỳ đáng sợ, nếu nhát kiếm đó mang theo toàn bộ uy lực thì đã đủ để giết cô ta rồi.

Ầm!

Trên bầu trời xa đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên, sát khí cuồn cuộn dâng trào, cao thủ trên hư thiên lao thẳng về phía này với đội hình rất đông, kín cả bầu trời, điên cuồng nghiền ép thiên địa rộng lớn.

Miệng nữ tử tóc trắng rỉ máu, cô ta nhìn hư thiên, không ngừng lảo đảo lùi về phía sau, lùi mãi lùi mãi rồi xoay người bay vụt đi như một đạo thần hồng, cô ta đang ở trạng thái yếu làm sao đấu lại được nhiều cao thủ thế này!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.