Chương trước
Chương sau
Đây là vùng đất rộng lớn không thấy điểm cuối.

Nếu nhìn kĩ thì có th thấy một nơi trong không gian méo mó, có vòng xoáy bảy màu xuất hiện, nữ tử tóc bạc tay cầm Chu Tiên Kiếm bước ra.

Trên người cô ta có thần hà bảy màu bao quanh nhưng trông hơi nhạt, khi đáp đất, bước đi của cô ta không được vững, có lẽ vì sử dụng bí thuật dị không gian nên khiến cô ta tiêu hao không ít nhưng có thể thoát thân khỏi trận dung vây giết đó cũng đáng để cô ta tự hào rồi.


Trong chốc lát, cô ta chợt ngẩng mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào hư vô phía trước.

Nơi đó có một bóng hình mờ ảo đang từ từ đi tới, người này mặc y phục đen đeo mặt nạ màu đen, mái tóc đen tung bay, khí thế lạnh lùng ngút trời, trông không khác gì một vị sát thần bóng đêm.

Đó là Hồng Trần, ông ta đi từ phía xa tới, trong tay còn cầm một thanh sát kiếm màu đỏ gạch, chốc chốc có tiếng vút vút sắc lạnh vang lên mang theo đạo uẩn.

Hồng Trần dừng bước nhìn nữ tử tóc bạc, đôi mắt vô hồn đờ đẫn.

“Ông rốt cục là ai?”, nữ tử tóc bạc hé miệng nhìn Hồng Trần, cô ta chủ động lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng lại khiến người ta nghe mà động lòng với từng âm phù diệu vợi.

Vấn đề này cô ta đã hỏi nhiều lần rồi.

Sự việc trên đời này vẫn luôn kì diệu như vậy, mỗi lần cô ta xuất hiện Hồng Trần cũng sẽ xuất hiện, cô ta giống như u linh thần không biết quỷ không hay nhưng ông ta lại cũng giống u linh như hình với bóng đi theo cô ta khiến cô ta có muốn trốn thoát cũng không được, có lẽ người khác không biết cô ta và Hồng Trần đã chiến với nhau cả trăm hiệp rồi.

Cô ta không biết lai lịch của Hồng Trần, chỉ biết ông ta bí thuật thông thiên, có khả năng chiến đấu cái thế và ngang ngửa với mình, ông ta là người duy nhất cô ta sợ ở vùng đất này.

Nghe câu hỏi của nữ tử tóc bạc, Hồng Trần không nói gì nhưng trong đôi mắt đờ đẫn lại loé lên ánh nhìn mênh mang.

Ta là ai?

Câu hỏi này cũng quẩn quanh trong đầu ông ta cả hơn một nghìn năm rồi.

Ông ta cũng muốn biết mình là ai nhưng mỗi lần nghĩ đều không nghĩ ra, nghĩ nhiều sẽ càng trở nên đờ đẫn, nghĩ nhiều sẽ rơi vào trạng thái luân hồi.

Ông ta không biết mình là ai càng không biết ý nghĩa của mình khi tồn tại trên thế gian này.

Mãi cho tới rất nhiều năm về trước ông ta ngửi thấy một luồng khí tức khiến ông ta rất ghét, luồng khí tức đó tới từ nữ tử tóc bạc ở phía đối diện, nói chính xác hơn thì chính là từ thanh Chu Tiên Kiếm trong tay cô ta, ông ta chỉ hận không thể khiến nó nát tan.

Từ ngày hôm đó, ông ta như biết được ý nghĩa mình tồn tại trên đời này, đó chính là tiêu diệt luồng khí tức mà mình căm ghét.

Cho nên nơi nào có Chu Tiên Kiếm xuất hiện thì ông ta sẽ xuất hiện.

Cho dù là bao xa thì ông ta đều có thể ngửi thấy rõ ràng, cũng giống như lần này ông ta phá phong ấn mà Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên để lại trên cơ thể mình sau đó tìm được vị trí chính xác của Chu Tiên .

Thiên địa chìm vào im ắng, cả hai đứng đối diện nhìn thẳng vào nhau.

Cảnh tượng đại chiến khiến trời long đất lở không hề xuất hiện, cả hai giống như pho tượng đá bất động, nếu như có kẻ mạnh ở đây thì nhất định sẽ nhìn ra cả hai người với bí thuật thông thiên này đều đang đại chiến bằng ý niệm.
Rầm! Đoàng!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.