Chương trước
Chương sau


Ở ngôi nhà trúc đơn sơ trong đình viện, Diệp Thành và Tinh Nguyệt cung chủ đang ngồi trên ghế đối diện cửa phòng.

Với tư cách là bản thể của đạo thân Tinh Thần, với tư cách là cung chủ của Tinh Nguyệt Cung, họ đóng vai trò là ba mẹ của Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt, nhận họ quỳ bái và dâng trà.


“Bạc đầu giai lão, trăm năm hoà hợp!”, Diệp Thành mỉm cười, đưa một chiếc túi thơm màu đỏ ra, trong túi thơm không phải trân bảo quý hiếm, cũng không phải bảo bối vô giá, mà là vài đồng tiền.

“Đối xử thật tốt với Tinh Nhi nhà ta đấy nhé”, Tinh Nguyệt cung chủ cũng mỉm cười đưa túi thơm màu đỏ ra, cũng là vài đồng tiền.

“Đa tạ cung chủ và lão Đại”, đạo thân Tinh Thần cười tươi rói, ánh mắt nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt đầy tình cảm ấm áp.

Cũng giống như hôn lễ bình thường, bàn tiệc cũng bình thường đến lạ, không có sơn hào hải vị mà chỉ là bàn tiệc của một gia đình bình thường.

Một hôn lễ bình dị đặt dấu chấm hết hoàn hảo trong sự chúc phúc của Diệp Thành và những người khác.

Đạo thân Tinh Thần uống say khướt, được đưa vào phòng tân hôn.

Phía Diệp Thành ra về, không làm phiền họ, hiếm khi được bình dị, họ không muốn bị quấy rầy quá nhiều, tuy thế giới phàm trần không hoa lệ như thế giới tu sĩ, nhưng sự bình dị ở đây thì thế giới tu sĩ không thể có được.

Phía Diệp Thành không về Hằng Nhạc ngay mà đi thẳng đến Hoàng cung nước Triệu.

Không biết vì sao khi đi qua một đỉnh núi, vẻ mặt Thượng Quan Ngọc Nhi và Diệp Thành trở nên cực kỳ quái lạ.

Năm xưa ở trên đỉnh núi này, hai người họ đã xảy ra chuyện mà không thể cho người khác biết ở trong lư luyện đan, cảnh tượng đó bây giờ nghĩ lại vẫn thấy vô cùng ướt át.

Thượng Quan Ngọc Nhi quay đầu, trừng mắt nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành lúng túng ho khan một tiếng, năm đó hắn đúng là mặt dày, không hề lén lút mà nhìn thẳng thừng một cách quang minh chính đại, bây giờ thi thoảng hắn nghĩ lại vẫn xấu hổ đỏ mặt.

Nhìn vẻ mặt khác lạ của hai người, phía Sở Linh hơi ngỡ ngàng.

Cũng đúng, chuyện trong lư luyện đan năm xưa cả hai đều kín như bưng, Thượng Quan Ngọc Nhi đương nhiên sẽ không nói, đó là do sự rụt rè của phái nữ, còn Diệp Thành mặt cực kỳ dày cũng không khoe ra, một là sợ bị nhà Thượng Quan đánh, hai là chuyện này đến hắn còn ngại nói ra.

Dưới bầu không khí kỳ lạ, hai người đáp xuống Hoàng cung nước Triệu.

Phụ hoàng, Mẫu hậu!

Vừa vào cung, Tịch Nhan đã nóng lòng hô lên, giống như đứa trẻ đã lâu không về nhà.

Trong đại điện, Triệu Dục và Mẫu hậu của Tịch Nhan dìu nhau bước ra, khi nhìn thấy Tịch Nhan, họ không nói lời nào, hai mắt rưng rưng, tóc đã bạc trắng, chỉ khi nhìn thấy Tịch Nhan mới như có vẻ trẻ ra.

Bái kiến thượng tiên!

Sau khi kích động, Triệu Dực rất lễ phép muốn hành lễ với Diệp Thành nhưng được Diệp Thành tế ra một lực nhẹ nhàng đỡ lấy.
Đã lâu không về, đương nhiên Tịch Nhan sẽ không về quá sớm, còn phía Diệp Thành cùng đến cũng không đi ngay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.