Chương trước
Chương sau


Không lâu trước đó, hắn lại lần nữa bị thiên khiển, thiên khiển quá mạnh khiến hắn không thể không tránh phía Sở Linh và Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn không muốn bọn họ nhìn thấy cảnh mình đau đớn.

Một người nhanh trí như hắn lại trải qua ba năm ròng rã sống trong cảnh vô hồn, mọi việc trên thế gian này hắn đã nhìn thấu rồi, sao hắn có thể không hiểu được tâm ý của phía Lạc Hi.


Thế nhưng hắn vẫn đang né tránh, hoặc có thể nói hắn không dám khinh xuất mà tiếp xúc với mối tình duyên nào vì hắn là người phải chịu thiên khiển, sợ rằng thiên khiển sẽ làm hại phía Sở Linh và kết cục lại giống Liễu Như Yên trước kia, trở thành kẻ phải bị chôn vùi sau đoàn tình duyên thê lương.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã tới trước động phủ nơi Sở Huyên bế quan.

Vừa vào trong, đôi mắt hắn chợt nheo lại, hắn nhìn cửa đá của động phủ.

Động phủ này ở trạng thái bế quan thì thường dùng cửa đá chặn cửa động phủ, nhưng lần này cửa đá lại có trận văn cổ xưa được khắc hoạ bên trên khiến hắn hết sức bất ngờ.

“Trận pháp huyền diệu quá”, Diệp Thành lẩm bẩm, dù có Tiên Luân Nhãn nhưng hắn vẫn không thể nhìn được huyền cơ.

“Nhất định là bí trận thượng cổ”.

“Sư phụ tìm đâu ra bí trận thượng cổ này, cấp bậc còn cao hơn cả của Cổ Tam Thông”.

“Đúng là khiến mình phải bất ngờ”, Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn muốn nhìn thấy Sở Huyên xuyên qua cửa đá nhưng lại không thể, đúng như hắn nghĩ, trận pháp khắc hoạ trên cửa đá có thể ngăn lại tầm nhìn của Tiên Luân Nhãn.

“Diệp Thành, có chuyện gì vậy?”, bên trong động phủ vang lên giọng nữ nhân với giọng nói rung động lòng người.

“Sự thực cũng không có gì to tát”, Diệp Thành mỉm cười, “gần đây Đại Sở có nhiều chuyện vui, ta tới đưa nàng đi uống rượu hỉ”.

“Thật tiếc”, giọng Sở Huyên vang lên, “ta cần vài ngày nữa mới xuất quan, sợ là không kịp tham gia hỉ sự của bọn họ”.

“Vậy thì nàng cứ an tâm bế quan đi”.

“Thay ta chúc mừng bọn họ”.

“Ta biết rồi”, Diệp Thành quay người rời đi, sau khi đi được vài bước hắn lại quay đầu nhìn về phía động phủ, không biết vì sao hắn luôn có cảm giác có gì đó không đúng.

“Chỗ nào không đúng chứ?”, Diệp Thành xoa xoa bên mắt trái và lẩm bẩm, hắn nghĩ không ra lý do.

Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai còn chưa chiếu xuống, sự yên tĩnh của Hằng Nhạc Tông đã bị tiếng pháo nổ phá vỡ.

Ngay lập tức, Hằng Nhạc Tông yên tĩnh suốt đêm trở nên ồn ào náo nhiệt.

Hôm nay là ngày vui của Hùng Nhị và Đường Như Huyên, cũng là chuyện vui đầu tiên sau khi Đại Sở thống nhất.

Nhìn từ xa, mỗi ngọn núi của Hằng Nhạc Tông đều được treo vải lụa đỏ.

Mà giữa những ngọn núi này có một ngọn núi đẹp nhất, ngoài lụa đỏ bay phấp phới thì trên mỗi cây linh quả đều treo một chiếc đèn màu đỏ, mỗi con đường yên tĩnh đều được trải thảm đỏ.
Đây là nơi ở mới của Hùng Nhị và Đường Như Huyên sau khi kết hôn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.