“Ta đương nhiên hiểu”, Sở Linh Ngọc mỉm cười quay sang nhìn Hồng Trần ở bên, đôi mắt cô như ngấn lệ, “có huynh ấy ở đây, địa ngục cũng được, thiên đình cũng được, ta đều bằng lòng”.
“Diệp sư huynh”, khi cả hai đang trò chuyện thì một bóng hình bay từ hư không xuống, trên vai còn có một con thanh loan, nếu nhìn kĩ thì chính là Lâm Thi Hoạ.
“Tới Bắc Sở rồi sao?”, Diệp Thành lên tiếng hỏi.
“Nó cứ nhất quyết muốn đi”, Lâm Thi Hoạ nhìn thanh loan trên vai mình, nói tới thanh loan, có vẫn đang nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt kiêng dè, khi trông thấy Hồng Trần, nó như sợ hãi cứ thế bay đi.
“Hai vị tiền bối đừng trách nó”, Lâm Thi Hoạ cười ái ngại.
“Không sao”, Sở Linh Ngọc nhìn thanh loan bay về phía xa, “thần thú này đúng là bất phàm”.
Chỉ có Hồng Trần ở bên cạnh khi nhìn thấy Lâm Thi Hoạ thì cơ thể cứng đơ bất giác run lên, trong ánh mắt vô hồn chợt loé lên tia sáng.
Trong chốc lát, ông ta giơ tay lên, bàn tay với nhiều vết chai sạn từ từ xoa lên khuôn mặt Lâm Thi Hoạ, đôi mắt vô hồn còn có cả nước mắt rưng rưng.
“Tiền bối, người…” thấy Hồng Trần vươn tay tới, Lâm Thi Hoạ bất giác lùi về sau, cô cau mày nhìn Hồng Trần với đôi mắt đờ đẫn, đặc biệt là khi nhìn thấy giọt nước mắt trong đôi mắt Hồng Trần cô lại càng bất ngờ hơn.
“Hồng Trần”, Sở Linh Ngọc vội giơ tay ra ngăn Hồng Trần lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/624596/chuong-2406.html