Chương trước
Chương sau
“Mặt nạ màu trắng của cô ta là do sức mạnh của tu vi hoá thành”, Thái Hư Cổ Long suy tư: “Điểm này ngươi nên rõ nhất chứ, đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi cũng không thể nhìn thấu, diện mạo thật của cô ta chắc chắn không đơn giản”.

“Ta có cảm giác rất quen thuộc”, Thái Hư Cổ Long khoan thai nói, lời nói đầy ẩn ý: “Dường như đã gặp ở đâu rồi”.

“Ta cũng vậy”, Tử Huyên khẽ nói.


“Không giấu gì hai người, ta cũng có cảm giác này”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Chúng ta còn phát hiện một điều khác còn đáng ngạc nhiên hơn”, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đều nhìn Diệp Thành: “Hồng Trần giống hệt ngươi, có rất nhiều điểm tương đồng với ngươi, Thần Vương cũng giống hệt ngươi, còn thay ngươi đỡ nhát kiếm Tru Tiên ấy, ngươi đã từng nghĩ là vì sao chưa?”

“Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu.

“Ngươi vẫn có điều giấu chúng ta”, Thái Hư Cổ Long nhìn thẳng vào Diệp Thành.

“Ta nhìn thấy Chư Thiên Vạn Vực trong ý cảnh nhưng lại là một vùng trời đầy máu tươi, Đại Đế đều tử trận, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, chiến thần Bát Hoang cõng Đông Hoàng Thái Tâm lảo đảo đi về phía trước dưới ánh hoàng hồn của ngày tận thế, muốn đổi lấy tương lai cho hậu thế trong tuyệt vọng…”



Sáng sớm, ánh nắng chiếu rọi khắp thiên địa.

Đại Sở thống nhất, một sự thái bình hiếm có, yên tĩnh và an nhiên, vùng đất này hiện lên với viễn cảnh tương lai rực dỡ.

Thiên Đình vẫn đang phân chia lại thiên hạ, âm thầm thanh trừng những thế lực phản động, thế giới tu sĩ thanh bình, có những tu sĩ cần cù tu đạo, có những tu sĩ chung tình tự tìm cho mình mối nhân duyên và cũng không thiếu tu sĩ nhàn rỗi ngao du chỗn nhân gian…

Nhìn thiên địa rực rỡ dưới ánh nắng, Diệp Thành mỉm cười hân hoan, hắn quay người bước vào Truyền Tống Trận trong hư thiên.

Sau khi xuất hiện lần nữa hắn đã đứng trên mảnh đất của Đan Thành.

Diệp Thành đã tìm được sừng kì lân, cũng có thể nói hắn đã thu thập đủ nguyên liệu để luyện chế ra Thiên Tịch Đan.

Trước đó, bọn họ nhiều lần thử luyện chế ra Thiên Tịch Đannhưng đều thất bại còn nguyên nhân thất bại thì ngoài việc chưa thu thập đủ nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan ra thì quan trọng nhất vẫn là đan phương chưa chính xác.

Nhưng lần này lại khác, bọn họ đã có đan phương chính xác, có nguyên liệu hoàn chỉnh, lại có Đan Thánh hỗ trợ, việc luyện chế ra Thiên Tịch Đan sẽ dễ dàng hơn.

Thiên Tịch Đan là đan dược sáu vân, chính là linh đan ở cấp cao nhất của Đại Sở, những luyện đan sư khác ở đại sở có thể được tham gia vào việc luyện chế viên đan dược với phẩm cấp cao thế này chính là hi vọng cả đời của bọn họ.

“Hôm nay có lẽ là ngày đáng nhớ nhất”, Long Nhất hít vào một hơi thật sâu.

“Chỉ mong có thể luyện chế thành công”, Đan Thần vuốt râu, cố gắng trấn tĩnh nhưng vẻ mặt lại thể hiện ra tất cả, ông ta thực sự kích động.

“Xem ra ta tới muộn rồi”, tiếng cười vang vọng từ bên ngoài đại điện vào, Diệp Thành ăn vận giản dị bước vào đại điện.

“Chỉ còn đợi ngươi nữa thôi”, các lão bối bên trong đại điện lần lượt mỉm cười lên tiếng.
“Vãn bối có chút việc nên tới hơi muộn”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.