Chương trước
Chương sau
Rút!

Vu Chú Vương quát lên giận dữ, lập tức quay người rút lui, đại quân Vu Chú tộc cũng lập tức ngừng chiến rồi theo vương của mình rút lui khỏi chiến trường.

Rút!


Huyết Vương rống to rung chuyển đất trời rồi cũng rút lui.

Rút lui!

Yêu Vương, Phệ Hồn Vương, U Minh Diêm La Vương, Quỷ Vương cũng đồng thời rút khỏi chiến trường rộng lớn.

Nếu tiếp tục chiến thì bọn họ cũng sẽ bị quét sạch toàn bộ gia tộc, đây là sức chiến đấu áp đảo tuyệt đối, không phải một hai người là có thể đảo ngược tình thế, trận đại hỗn chiến giữa chín mươi triệu tu sĩ, hoàng đế tới thì thế nào?

Họ rút lui trong sự không cam lòng, bởi vì giờ phút này họ lại thất bại, thất bại một cách thảm hại.

Chư vương các đời có ai không vì tránh sự trấn áp của hoàng đế mà lựa chọn tự phong ấn toàn tộc, bọn họ cứ nghĩ giải phong ấn ở thời đại này có thể hoàn thành tâm nguyện ấp ủ muôn đời, thống nhất vùng đất này rồi trở thành hoàng đế chân chính.

Ai có thể ngờ rằng thời đại này còn kinh khủng hơn xưa, cho dù hoàng đế không còn sống thì bọn họ vẫn bại trận.

“Đây không còn là thời đại của chúng ta nữa”, bên ngoài chiến trường, Quỳ Vũ Cương lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt đầy dấu vết thăng trầm của cuộc đời.

Trong trận chiến này, Ma Vực của ông ta không tham chiến nhưng dù tham chiến thì thế nào, cũng vẫn sẽ thua thảm hại thôi.

Ông ta cười, nụ cười có vẻ mệt mỏi và tự giễu.

Ông ta cũng như Yêu Vương và những vị vương khác, chính vì năm xưa bị Viêm Hoàng đánh bại nên không dám, thời đó ông ta đấu không lại Viêm Hoàng, Ma Vực cũng đấu không lại Viêm Hoàng.

Vì vậy sự kiêu ngạo của bậc đế vương mà ông ta luôn hướng tới cũng không hạ màn huy hoàng trong đại chiến mà là yên lặng ngủ say. Ông ta tự phong ấn Ma Vực, bản thân ông ta cũng chìm vào giấc ngủ dài suốt nhiều năm tháng vô tận.

Bọn họ đã tỉnh lại vào thời Nguyệt Hoàng, cứ nghĩ rằng không có hoàng đế thì ông ta sẽ có cơ hội thống nhất Đại Sở, trở thành hoàng đế của thế gian.

Nhưng ông ta đã bị đánh bại trong thời đại đó, lại một lần nữa buông bỏ sự kiêu ngạo, lựa chọn tự phong ấn.

Sau khi Nguyệt Hoàng qua đời, ông ta lại giải trừ phong ấn, nhưng Thái Vương lại xuất thế, sự kinh khủng và xuất sắc từ hậu bối khiến ông ta không dám tranh đấu, lần thứ ba phải buông bỏ sự kiêu ngạo.

Sau đó tới thời đại của Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng và gần đây nhất là thời đại của Thần Hoàng, ông ta và Ma Vực của ông ta không chỉ một lần giải trừ phong ấn, muốn tiếp tục tâm nguyện ấp ủ đã lâu, nhưng lại thất bại thảm hại hết lần này đến lần khác.

Thất bại hết lần này đến lần khác, tự phong ấn hết lần này đến lần khác, tỉnh lại hết lần này đến lần khác rồi lại tiếp tục thất bại hết lần này đến lần khác.

Sự kiêu ngạo của ông ta đã bị mài mòn dần theo năm tháng.

Ký ức của ông ta đã bị bào mòn bởi những thăng trầm của cuộc sống.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng, ông ta và đối thủ cũ của ông ta đã bỏ lỡ cả mấy chục nghìn năm, thăng trầm của cuộc sống khiến Ma thể của ông ta cũng đã trở nên già nua.

“Chúng ta đã bị năm tháng đào thải từ lâu rồi”, Quỳ Vũ Cương lẩm bẩm tự nói, giọng nói rất khàn.
Nhìn nhóm Yêu Vương, Huyết Vương chật vật chạy trốn, ông ta nở nụ cười thê lương, đều là đế vương cái thế, ông ta hiểu bọn họ hơn ai hết, cũng hiểu tâm trạng của bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.