Chương trước
Chương sau
Mở cho ta!

Thánh Tử Thần Triều điên cuồng thiêu đốt sức mạnh tu vi, ngưng tụ thành một thanh kiếm vô hình, chém đứt sự ràng buộc rồi dịch chuyển.

Thiên chiếu!


Giọng nói lạnh băng của Diệp Thành vang lên.

Ngay sau đó, trên vai của Thánh Tử Thần Triều lập tức có ngọn lửa màu đen rực cháy, cũng may ông ta né được từ sớm nếu không thì một khi trúng chiêu sẽ khiến phần đầu bị huỷ hoại.

Vút!

Thánh Tử Thần Triều vung kiếm, một kiếm chém vào vai mình rồi nhanh chóng lùi ra cách đó ba trăm trượng.

Trong đám người, Thái Hư Cổ Long lại lần nữa bật cười.

Hắn ta nhìn rất rõ ràng, hai loại thần thông nghịch thiên này đã chạm tới lĩnh vực thời không, thế nhưng Thánh Tử Thần Triều lại yếu thế hơn không có nghĩa là phi lôi kiếm quyết không bằng tiên luân thiên chiếu.

Đầu tiên, Thánh Tử Thần Triều dùng tới phi lôi thần còn chưa thể tuyệt sát Diệp Thành, Diệp Thành cũng vậy, hắn dùng tới thiên chiếu mà vẫn chưa thể tuyệt sát Thánh Tử Thần Triều, theo như hắn thấy thì thần thông dù có nghịch thiên thế nào cũng phải xem do ai dùng.

Nếu như người dùng tới phi lôi thần là thần vương Thần Huyền Phong thì lúc này chưa chắc Diệp Thành đã còn tồn tại.

Nếu người dùng thiên chiếu là Hồng Trần thì có khả năng Thánh Tử Thần Triều đã bị giết rồi.

Cho nên thế gian này không phải không có thần thông vô địch, cũng không phải không có người vô địch, cũng có lẽ chỉ khi đạt tới cảnh giới Đại Đế thì mới có thể nhìn thiên địa này từ trên cao xuống, và đó chính là chủ nhân thực sự của trời đất này.

Rầm! Rầm!

Khi Thái Hư Cổ Long cảm khái thì trên hư thiên, Diệp Thành và Thánh Tử Thần Triều đã đấu kinh thiên động địa.

Có thể thấy Thánh Tử Thần Triều đã bị kiểm soát hoàn toàn, hình thái thê thảm, thần thông tuyệt sát của hắn nghịch thiên nhưng khả năng hồi phục còn kém xa, cánh tay bị trảm kia cho tới bây giờ vẫn chưa thể ngưng tụ ra.

Còn Diệp Thành bá đạo càng chiến lại càng hăng, đòn công kích càng lúc càng mãnh liệt, mỗi lần Thánh Tử Thần Triều lạc ấn ấn kí thời không đều bị hắn nhanh chóng nắm bắt.

Còn hắn không dùng đến thiên chiếu nữa vì nó tiêu hao quá lớn.

Bỏ đi hai thần thông nghịch thiên là phi lôi thần và thiên chiếu thì khả năng chiến đấu của Thánh Tử Thần Triều vẫn còn kém hắn xa.

Diệp Thành ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong có thể đấu ngang bằng với Thần Vương ở trạng thái Chuẩn Thiên Viên Mãn.

Còn Thánh Tử chỉ là một đạo thân của Thần Vương, mặc dù có được chín phần sức chiến đấu của ông ta nhưng vẫn chỉ là ngoại lực.

Không có phi lôi thần trợ chiến, tốc độ Diệp Thành không hề yếu hơn ông ta, sức mạnh còn vượt trội hơn, khả năng phục hồi cũng hơn hẳn, khả năng thực chiến đương nhiên mạnh hơn, trận đại chiến này đánh cho tới bây giờ đã phân được thắng bại rồi.

Nhìn hai người đấu long trời lở đất, những người xem trận chiến bắt đầu tặc lưỡi.

Trước đó, Diệp Thành vài lần suýt thì có thể tuyệt sát, tất cả mọi người đều tưởng rằng Diệp Thành sẽ bại nhưng càng đánh thì hắn lại càng thể hiện sức bật mạnh mẽ với từng đòn đánh tuyệt đẹp.
Thấy Thánh Tử thân hình máu me nhơ nhuốc, rất nhiều người đều cảm thán.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.