Chương trước
Chương sau
Diệp Thành bắt đầu thực sự hiểu được lời nói của Thái Hư Cổ Long ngày đó, có loại thần thông này mà không có sức chiến đấu tuyệt đối để áp chế thì có thể bị chém bất cứ lúc nào, thần thông nghịch thiên này đã vượt ngoài phạm vi có thể hiểu của con người.

Chỉ trong chốc lát, hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh đạo tắc dao động giống như Thiên Chiếu, đó là sức mạnh cấm kỵ giữa thời không và bán thời không từ sức mạnh thời gian và sức mạnh không gian đan xen.

Keng! Keng!


Tiếng kiếm ngân vang lên không ngớt, Thánh tử Thần Triều thật sự như hình với bóng, hắn trốn đến đâu cũng bị phát hiện ngay lập tức, không thể đề phòng.

Phụt! Phụt! Phụt!

Mỗi lần Thánh tử Thần Triều xuất hiện đều để lại một vết cứa sâu trên Thánh thể của hắn, có vài lần đến đầu hắn cũng suýt bị chém, đường đường là Thánh chủ Thiên Đình mà lại bị đuổi chạy khắp trời.

“Tốc… Tốc độ này nhanh thật đấy!”, người xem từ mọi hướng đều kinh ngạc trố mắt.

Với tu vi và cảnh giới của họ hoàn toàn không thấy được bóng dáng của Thánh tử Thần Triều, chỉ thấy từng tia sấm sét loé lên bên cạnh Diệp Thành, mà mỗi lần nó loé lên, trên người Diệp Thành sẽ có thêm một vết thương.

Mọi người đều biết những tia sấm sét ấy là Thánh tử Thần Triều, vì sai lệch thời không và bán thời không nên rất khó nhìn ra được hình dạng thật.

“Trên đời còn có bí thuật không gian huyền diệu đến vậy sao?”, có vị tu sĩ lớn tuổi ngạc nhiên thốt lên.

“Bí thuật không gian?”, Thái Hư Cổ Long trong đám đông cười khẩy chế nhạo, thầm nói đám người này thật thiếu hiểu biết, trình độ của Phi Lôi Thần Quyết vượt xa bí thuật không gian, đó là thần thông cấm kỵ, có thể so với đế đạo chi thuật.

“Diệp Thành, tuyệt vọng chưa?”, khi mọi người đều đang sững sờ thì giọng nói lãnh đạm của Thánh tử Thần Triều vang vọng khắp đất trời.

Giọng của ông ta lúc Đông lúc Tây, lúc Nam lúc Bắc, hoàn toàn không tìm ra nơi phát ra âm thanh, nhưng dù âm thanh phát ra từ đâu thì luôn có một vài khoảnh khắc ông ta có thể lập tức vọt tới trước mặt Diệp Thành, không hề có dấu hiệu báo trước nào.

Đối với lời của Thánh tử Thần Triều, Diệp Thành hoàn toàn phớt lờ.

Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của hắn nhìn quanh bốn hướng trên hư thiên, có thể nhìn thấy rất rõ dấu vết của Thánh tử Thần Triều, mỗi lần ông ta xuất hiện đều sẽ để lại một đạo lạc ấn trong thiên địa.

Mà đạo lạc ấn đó được dung hợp bởi ấn ký tương tự ấn ký thời không, Thánh tử Thần Triều sử dụng các ấn ký thời không đó làm điểm nút, đi xuyên qua nó, nhẩm niệm là có thể tới nơi ngay lập tức.

“Ấn ký thời không?”, Diệp Thành thầm lẩm nhẩm.

“Đây là sự huyền diệu của Phi Lôi Thần sao?”, hắn lẳng lặng nhìn ấn ký thời không thấp thoáng trước ngực mình, sở dĩ mỗi lần Thánh tử Thần Triều đều tới trước mặt hắn mà không chút dấu hiệu báo trước nào đều là nhờ ấn ký thời không này.

Hắn thậm chí còn không biết Thánh tử Thần Triều lạc ấn ấn ký thời không lên ngực mình từ bao giờ.

Nhưng một điều có thể khẳng định là có ấn ký thời không ở trước ngực thì trong phạm vi ba trăm trượng, Thánh tử Thần Triều có thể vụt tới trước mặt hắn bất cứ lúc nào.

“Chẳng trách đến Thánh thể đại thành cũng bị tuyệt sát, thần thông nghịch thiên này chính là sự tồn tại giống như cấm kỵ”, Diệp Thành nói xong, Tiên Luân Nhãn xoay chuyển, đảo qua ấn ký thời không trước ngực.

Keng!

Sát kiếm ngân lên, Thánh tử Thần Triều lại vọt tới như một tia sấm sét.
Ngoại đạo pháp tướng, mở!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.