Chương trước
Chương sau
Cuối cùng là U Minh Diêm La Vương, ông ta như một xác chết, khuôn mặt vô cảm, đôi mắt trống rỗng, làn khí lạnh lẽo khiến người ta thấy rét lạnh tận xương, sau lưng ông ta là quân binh địa phủ đang xếp hàng, số lượng đông đến mức khiến da đầu mọi người tê dại.

Ma Vương cũng tới, nhưng ông ta chỉ tới một mình tựa như quân lâm Cửu Thiên, lẳng lặng nhìn đám Phệ Hồn Vương một lần rồi lại nhìn Diệp Thành đang đứng trên hư thiên, trong mắt loé lên tia sáng cảm thán.

Sau Ma Vương lại có vô số cao thủ đến từ khắp nơi, đều là Thái Thượng lão tổ của các thế gia lớn ở Bắc Sở, mà Thôn Nguyên Lão Tổ cũng nằm trong số đó, vẻ mặt ông ta cực kỳ điên cuồng.


Mấy ngày nay bọn họ bị Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long bắt chẹt đủ kiểu, nhưng vì không đoàn kết nên không dám một mình chống lại nhóm Diệp Thành.

Nhưng đêm qua chư vương các đời, Thị Huyết Điện, các thế gia lớn ở Bắc Sở lại liên minh với nhau, vì lần này là cơ hội cuối cùng để giết Diệp Thành, bọn họ cũng đành liều thôi.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Sấm sét lại nổi lên trên hư thiên, hậu duệ của các hoàng đế cũng xuất hiện, thế trận không hề yếu hơn các vương.

Bùm! Bùm!

Thiên địa hỗn loạn, người cực kỳ đông, có đến gần ba mươi triệu tu sĩ, chèn ép khiến thiên địa rung chuyển ầm ầm.

Shh…!

Nhìn bóng người đứng chật kín hư thiên, đâu đâu cũng có sát khí, người xem bốn phương tám hướng đều hít vào một hơi khí lạnh.

Chiến trận lớn như vậy cảm giác như chuẩn bị đánh nhau đến nơi, nếu trận chiến này bắt đầu thì toàn bộ Đông Lăng Thương Nguyên sẽ thây chất thành núi, máu chảy thành sông, độ khốc liệt của nó không hề kém trận chiến của Diệp Thành năm xưa.

Thánh tử Thần Triều đến!

Trong những tiếng kinh ngạc, không biết là ai hô lên câu này.

Lập tức, ánh mắt mọi người lại bị thu hút, tất cả đều hướng về một phía.



Nhưng họ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Thánh tử Thần Triều, đến khi mọi người sững sờ thì một bóng đen đã đứng đối diện Diệp Thành trên hư thiên.

Đúng vậy, chỉ là một bóng đen, dù là những tu sĩ lớn tuổi cũng không giải thích được những điều đó, thủ đoạn của Thánh tử Thần Triều quá quái dị, rõ ràng là người nhưng nhìn thế nào cũng thấy là một bóng đen, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ biết đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm ấy lạnh lẽo lạ thường.

“Dặn dò hậu sự hết rồi chứ?”, Thánh tử Thần Triều cười nhạt, giọng nói hư ảo, không tìm thấy nơi phát ra.

“Ông rất tự tin nhỉ!”, Diệp Thành hơi mở mắt ra, giọng nói cũng cực kỳ hư ảo.

Một câu đối thoại đơn giản khiến ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này, không muốn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Có lẽ vì quá tập trung nên họ không phát hiện nơi xa có cánh hoa đào bay tới, nhìn như bình thường nhưng lại là đạo uẩn khó tả đối với con người.

Cánh hoa đào dập dờn, cuối cùng bay tới chỗ Diệp Thành, dừng lại ở bên mắt trái của hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.