Chương trước
Chương sau


Bọn họ không thể so với Thôn Nguyên Thế Gia, càng không thể bì với Thị Huyết Điện, thực lực của bọn họ còn kém xa, nếu như Diệp Thành muốn xông vào thì sẽ kết thúc chiến đấu nhanh thôi.

“Không có?”, Diệp Thành nhướng mày.

“Dám lừa dối ta hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”, Diệp Thành nói rồi lôi ra một quyển cổ thư từ trong ngực áo, bên trên còn liệt kê vài cái tên gia tộc, những gia tộc này từng phân chia Cửu Châu Thần Đồ ở Bàn Long Hải Vực.


Có điều hắn tìm một lượt, quả thực không có tên của gia tộc này khiến hắn chợt ngỡ ngàng.

“Đúng là không có”, Diệp Thành ho hắng, “có điều ta đã tới đây rồi thì không thể để chúng ta tay không trở về nhỉ?”

“Ôi trời”, nghe câu nói đó của hắn, những kẻ tới đây xme chuyện bất giác giật giật khoé miệng, không phải đến để lấy đồ sao? Sao lại thay đổi ý rồi?

“Đây…đây là đang doạ nạt vơ vét tài sản giữa ban ngày sao?”, có người thay đổi vẻ mặt một cách nhanh chóng.

“Ta thấy tên Diệp Thành đó rõ ràng là cố ý, nói dễ nghe thì là đến lấy đồ của mình, nhưng thực ra là tới để vơ vét tài sản.

“Đương…đương nhiên không thể để hai vị tay không đi về rồi”, cả gia tộc kia mặt mày tái mét.

Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta mạnh hơn mình? Ai bảo trước kia chúng ta vây giết hắn? Đó chính là báo ứng, đưa cho chút tiền thì xong thôi, nếu để hắn ta đánh tới đây thì mới là đại hoạ.

Nói rồi, gia chủ kia ném ra một túi đựng đồ, Diệp Thành nhanh tay bắt lấy.

Mở túi đựng đồ ra, Diệp Thành liếc nhìn vào bên trong, sau đó hắn thản nhiên nhét vào ngực áo.

“Long Gia, hôm nay vận may không tồi”, Diệp Thành cất túi đựng đồ đi rồi liếc nhìn vào bầu trời sao.

“Ta cũng thấy thế”.

“Cảnh hôm nay đẹp quá, hay là làm chén?”

“Vậy thì làm chén”.

“Chúng ta có, chúng ta có”, gia chủ của gia tộc kia lại ném ra một cái túi đựng đồ cỡ to.

Đến tên ngốc cũng có thể nhìn ra hai tên kia chê ít.

Để cho chúng uống rượu ở ngay cửa gia tộc thì bọn họ sao dám ngủ?

Hẹn gặp lại!

Lấy đi túi đựng đồ, Diệp Thành xua tay quay người rời đi.

Nhìn bộ dạng hai tên đê tiện này, những kẻ tới đây hóng chuyện hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng lại, hai tên này cũng biết nhiều lắm, một tên là Thái Hư Cổ Long, một tên là Thánh Chủ Thiên Đình, đúng là mặt dày.

“Mẹ kiếp”, ở một vùng núi hẻo lánh, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, Gia Cát Vũ, Ngưu Thập Tam, Ngô Tam Pháo, Man Sơn đứng đó, người nào người nấy tặc lưỡi.

“Chúng ta đều phải lén lút đi trói người còn người ta quang minh chính đại ăn cướp”.

“Theo lão phu thấy thì hai tên đó cũng biết ra vẻ lắm”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.