Chương trước
Chương sau

“Sao ở đâu cũng thấy ngươi thế?”, Diệp Thành chầm chậm bước tới, không cần nhìn mặt hắn cũng biết đó là Thái Hư Cổ Long.

“Đông Lăng Cổ Uyên là địa giới của Bắc Sở, đi một mình không sợ bị đánh hội đồng à?”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói.


“Cả triệu tu sĩ ta còn đánh đuổi được, không có gì phải sợ cả”.

“Cũng huênh hoang đấy”, Thái Hư Cổ Long lườm Diệp Thành.

“Xem ra ngươi định đi cùng ta à?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Nói thật, ta cũng muốn được ra vẻ một lần”, Thái Hư Cổ Long nói một câu thấm thía.

“Ngươi muốn đến Thập Vạn Đại Sơn phải không?”, Diệp Thành cất bước.

“Ngươi đúng là hiểu ta”, Thái Hư Cổ Long cũng đi theo, theo kịp tốc độ của Diệp Thành: “Chiến xong ta sẽ đến Thập Vạn Đại Sơn, ta thật sự cực kỳ tò mò về nơi đó”.

“Hậu duệ của các hoàng đế đã gửi tin cho ta”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Nói thật, ta không muốn đến nơi quỷ quái đó thêm lần nào nữa”.

“Ta thì khác, ta thích mạo hiểm, đừng hỏi ta tại sao. Kích thích! Thú vị!”

“Không nhiều lời nữa, xem cho ta miếng ngọc này có lai lịch gì đi”, Diệp Thành chuyển chủ đề, lấy khối ngọc vỡ ra đưa cho Thái Hư Cổ Long.

“Ngươi lấy từ đâu ra thế?”, điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là Thái Hư Cổ Long cướp luôn miếng ngọc, cầm chặt trong tay, đôi mắt rồng toả ra ánh sáng rực rỡ khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Nhìn vẻ mặt ngươi, thứ này chắc chắn không đơn giản”.

“Đây là Đế giác”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi sâu.

“Đế giác là gì?”, Diệp Thành tò mò hỏi.

“Bảo giác khảm trên cực đạo đế binh thời xưa”, Thái Hư Cổ Long từ tốn giải thích.

“Cực đạo đế binh?”, Diệp Thành sửng sốt, hắn cướp lại miếng Đế giác trong tay Thái Hư Cổ Long, hà hơi lên đó rồi lấy tay áo lau đi: “Ta biết ngay chắc chắn là một món đại bảo bối mà, ngọc đế khảm trên cực đạo đế binh là thần vật nghịch thiên đó!”

“Chờ đã”, dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Thành ngờ vực nhìn Thái Hư Cổ Long: “Nếu là ngọc đế khảm trên đế khí thì tại sao lại vỡ rồi lưu lạc chốn nhân gian, chẳng lẽ đế khí đó bị phá huỷ rồi?”

“Còn nhớ ta từng nói với ngươi có một cực đạo đế binh bị kiếm Tru Tiên chém đứt không?”

“Đế giác này là của cực đạo đế binh đó?”, Diệp Thành ngơ ngác.

“Đúng như ngươi nghĩ”, Thái Hư Cổ Long nhẹ nhàng gật đầu.

“Trải qua bao năm tháng thăng trầm rồi, cũng đã qua thời đại Thái Cổ, ngươi còn chưa thấy bao giờ, sao vừa nhìn đã biết là Đế giác?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ hoài nghi.

“Nói đến đế khí, đừng nói là Đại Sở, cả Chư Thiên Vạn Vực này cũng không ai tinh thông hơn ta”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm nói: “Ta là tàn hồn của chí tôn, ký ức trong phương diện này là hoàn chỉnh nhất. Năm xưa Thái Hư chí tôn đã đi khắp Chư Thiên Vạn Vực, tìm ra vô số bí mật, hiểu biết tường tận nhất về cực đạo đế binh, điều này một trăm ba mươi vị đế của Huyền Hoang không một ai bằng”.
“Thảo nào”, Diệp Thành cảm thán.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.