Chương trước
Chương sau


Nghe vậy, đạo thân Tinh Thần sững người, Thái Hư Cổ Long cũng sững người.

Điều kì quái nhất đó là rõ ràng Diệp Thành đang ngủ say, đến mắt còn không mở mà lại như đang nói trong cơ ngủ mê.

Thái Hư Cổ Long vô thức thả đạo thân Tinh Thần ra, hắn đứng dậy đến bên chiếc giường băng ngọc nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu.


Diệp Thành vẫn đang ngủ say, nét mặt hung thần ác sát, kết hợp với những lời nói lộn xộn của hắn lúc trước thì có vẻ như hắn là kẻ cướp vả lại lúc này còn đang chặn đường cướp bóc.

“Chuyện gì đây?”, đạo thân Tinh Thần cũng ghé tới.

“Cung hỉ Viên ngoại, phu nhân có tin vui rồi”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, giọng nói hống hách ban nãy đổi thành giọng nói nịnh bợ, vẻ mặt cường đạo hung thần ác sát đột nhiên biến thành vẻ mặt của bầy tôi, giống như thể hắn là trung lang đang bắt mạch cho người ta và nhận ra được mạch hỉ của phu nhân nhà giàu có.

“Chuyện…chuyện gì vậy?”, Thái Hư Cổ Long cảm thấy rối trí.

“Tráng sĩ tòng quân bảo vệ quốc gia”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, giọng nói đanh thép kiên nghị, vẻ mặt nịnh bợ nhanh chóng biến thành uy nghiêm như thể hắn là một viên tướng quân đang điều binh khiển tướng, coi cái chết nhẹ như không trước khi lâm trận.

“Diệp…Diệp Thành?”, Thái Hư Cổ Long ngỡ ngàng vô thức gọi một tiếng.

“Mưa thuận gió hoà, năm nay có lẽ là một năm bội thu”, Diệp Thành đáp lại nhưng lại nói ra câu này.

“Vị đại ca này ăn cơm hay nghỉ lại?”

“Đi qua ngọn núi này chính là Vân Dương, đi hết chặng này ta mời mọi người uống rượu no say”.

Diệp Thành không ngừng lên tiếng, nói ra những lời nói kì lạ.



Mỗi một câu nói của Diệp Thành đều mang theo sắc thái và ngữ khí khác nhau giống như thể hắn đang vào vai từng nhân vật khác nhau, lúc như cường đạo, lúc như tướng quân, lúc lại như trung lang, lúc như tiểu nhị trong cửa tiệm.

Điều kì lạ đó là từ đầu tới cuối hắn không hề mở mắt mà mọi thứ chỉ như đang nói trong cơn mơ.

Nào nào, để ta!

Đạo thân Tinh Thần kéo Thái Hư Cổ Long ra sau đó nhảy lên chiếc giường băng ngọc, cả cơ thể đều ngồi trên Diệp Thành.

Tiếp đó, tên này bắt đầu xắn tay áo, hắn không quên nhổ một miếng nước bọt vào lòng bàn tay rồi xoa thật mạnh.

Xong xuôi, đạo thân mới giơ bàn tay lên phất phơ trước mặt Diệp Thành.

Bốp!

Tiếng tát chát chúa vang lên, Diệp Thành đang ngủ say thì lúc này cả khuôn mặt đã méo xệch cả đi.

Tỉnh, tỉnh lại cho ta!

Đạo thân Tinh Thần giáng từng cái bạt thật lực, cứ thế vừa đánh vừa hô.

Nhìn bộ dạng hung hãn đó của hắn, Thái Hư Cổ Long há hốc miệng, đừng nói là chịu một cái bạt, nhìn cách đánh của hắn trông mà thấy đau đớn thay.
Không biết từ bao giờ đạo thân Tinh Thần mới xoa mũi tự giác bước ra khỏi giường băng ngọc như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, “sự thực chứng minh không phải lão đại giả vờ ngủ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.