Chương trước
Chương sau
“Ta hiểu”, Hồng Trần Tuyết khẽ mím môi và gật đầu.

“Chín trăm bậc, chín trăm bậc rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì từ tứ phương tám hướng vang lên tiếng nói kinh ngạc.

Nhìn bậc đá thông thiên kia, Vu Phong với bóng lưng lom khom vất vả leo lên bậc thứ chín trăm.


Lần này hắn không nghỉ ngơi mà thở dốc một hơi sau đó lại tiếp tục lê từng bước chân khóc nhọc, áp lực mạnh vẽ và đáng sợ đã khiến phần lưng của hắn cúi khom nhưng hắn vẫn kiên trì.

Cố lên!

Ở đầu cuối cùng của bậc đá, Vu Phong nhìn xuống bên dưới, Tịch Nhan không nhịn được rít lên.

Vẫn dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Vu Phong cứ thế bước ra ba mươi bậc, cho dù là Diệp Thành cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Ở bậc thang thứ chín trăm bốn mươi lăm, Vu Phong cuối cùng cũng ngồi xuống, khuôn mặt hắn tái nhợt không còn lấy chút máu, hắn ngồi đó không nói gì giống như pho tượng điêu khắc.

Thời gian dần trôi, trời tối dần rồi lại về đêm và bắt đầu đón chào một ngày mới.

Trong lúc này không một ai rời đi.

Trong lúc này, Vu Phong vẫn không ngừng di chuyển vừa đi vừa nghỉ, thời gian chỉ trong một đêm mà hắn đã bước được lên bậc thang thứ chín trăm bảy mươi bảy.

Cố lên! Cố lên! Cố lên!

Trên bậc thang, phía Tịch Nhan tập trung lại với nhau reo hò gọi Vu Phong, dù khoảng cách của bọn họ với Vu Phong chỉ nửa trượng nhưng tất cả đều biết rằng Vu Phong đã cố gắng hết sức mình, rất khó có thể bước thêm bước nữa.

Phụt!

Vu Phong ói ra máu, cả cơ thể quỳ trên bậc đá, chỉ còn lại hai bậc nữa, đối với hắn mà nói đây giống như một đạo thiên trảm vậy.

Lần này, hắn nghỉ ngơi đủ lâu rồi, cũng tròn ba canh giờ, hắn không hề đụng đậy.

Mãi cho tới khi mặt trời lên cao nhất hắn mới hít vào một hơi thật sâu, run rẩy đứng dậy, khó nhọc bước đi.

Bịch!

Âm thanh này vang lên, hắn bước lên bậc thang thứ chín trăm chín mươi tám.

Vì vậy hắn cũng phải trả cái giá rất thảm khốc, áp lực quá lớn khiến hắn lại lần nữa phun ra máu, xương cốt bị ép đến mức vang lên âm thanh rắc rắc, đôi mắt vẩn đục lúc này chợt ảm đạm và mơ hồ.

Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều đứng dậy, nhìn bóng người còm cõi kia.

Trên vị trí ngồi, Diệp Thành cau mày.

Mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy trạng thái bên trong cơ thể của Vu Phong, nếu Vu Phong bước ra bước cuối cùng thì căn bản sẽ bị huỷ hoại, vì áp lực mạnh mẽ đó đã vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn.

Thế nhưng dù là vậy hắn vẫn không hề lên tiếng.
Dưới áp lực mạnh mẽ đó mới có thể phát huy được khả năng tiềm tàng, bước ra bước đó có thể vạn kiếp bất phục nhưng cũng có khả năng là thoát biến niết bàn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.