Chương trước
Chương sau
Rất xấu hổ đó chứ!

Ba người đồng loạt ho khan, gãi đầu, bọn họ đã qua bậc chín trăm bảy mươi rồi mà vẫn thấy xấu hổ.

“Ngu ngốc! Ba tên ngốc!”

Tiểu Linh Oa ở bậc thang cuối cùng lên tiếng mắng, bộ dạng rất đáng đánh.


“Này tên kia!”

Ba tên bực mình, đột nhiên đứng dậy, dùng hết sức bình sinh bước uỳnh uỳnh lên từng bậc thang.

Dưới sự chú ý của mọi người, cả ba nôn ra máu hết lần này đến lần khác, mười mấy bậc thang trong mắt họ như trở thành rãnh trời, mỗi bước đi đều phải trả giá.

Đi mãi đi mãi, ba người dứt khoát bò từng bậc.

Sau đó họ không đi nữa mà đổi thành bò.

Cảnh tượng này khiến khoé miệng mọi người không khỏi co giật, ai biết thì thấy là ba người, không biết còn tưởng là ba con cóc!

“Mẹ kiếp! Đau đau đau!”

Bên dưới, Trần Vinh Vân, Ly Chương và Vi Văn Trác nhe răng trợn mắt.

Cũng không trách họ như vậy, bởi vì Hùng Nhị nắm tay Trần Vinh Vân, Hoắc Đằng nắm tay Ly Chương, Tạ Vân nắm tay Vi Văn Trác, ba người căng thẳng nhìn đồ nhi nhà mình, lực trên tay càng lúc càng mạnh.

Gần đến nơi rồi! Gần đến nơi rồi!

Ba người thầm cổ vũ cho đồ nhi của mình, lực tay cũng tăng thêm một chút, nắm chặt đến mức khiến cho tay đám Ly Chương kêu lên răng rắc.

Cuối cùng đám đồ nhi cũng không khiến họ thất vọng, Thiếu Vũ bò lên đầu tiên, Vương Bưu là người thứ hai.

Cung Tiểu Thiên Nhi thì được Thiếu Vũ và Vương Bưu kéo lên, tới khi lên đến bệ đá, cả ba nằm bò ra đó như lợn chết, dang hai chân hai tay rất chướng mắt.

Phù!

Thấy ba tên lên tới nơi, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm.



Vì vậy ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Vu Phong, hắn ta đang nghỉ ngơi ở bậc thứ bảy trăm, vừa đấm chân vừa đấm lưng, hắn ta là người duy nhất còn trên thang đá nhưng lại khiến mọi người phải thán phục trước sự nghị lực của mình.

“Sau cuộc thi, tiền bối hãy đưa hắn tới gặp ta”, trên ghế ngồi, Diệp Thành truyền âm cho Hồng Trần Tuyết.

“Được Thánh chủ Thiên Đình coi trọng, có lẽ hắn sẽ thấy vinh dự lắm đấy”, Hồng Trần Tuyết cười nhẹ.

“Hắn không thiếu nghị lực, chỉ thiếu cơ hội”, Diệp Thành nở nụ cười.

“E hèm…”, Diệp Thành vừa dứt lời thì có tiếng hắng giọng vang lên trên bệ đá ở bậc thang cuối, người lên tiếng chính là cậu nhóc Vương Bưu.

“Nhân sự kiện trọng đại này, cho con được nói vài lời”, Vương Bưu đứng bên mép bệ đá, hắng giọng, chỉnh lại quần áo rồi nghiêm nghị nói: “Hôm nay con có thể đứng ở đây, điều đầu tiên con muốn nói là cảm ơn sư phụ của con, sư phụ đã không quản ngày đêm, miệt mài dạy con tu luyện nên con mới có được ngày hôm nay…”

Giọng cậu nhóc vang dội, nước mắt lưng tròng, những người quan sát lặng đi, vẻ mặt mọi người lập tức như hóa đá.

Cậu… Cậu nhóc này điên rồi à?!

Đến một lúc nào đó mới có người lên tiếng, sư phụ nào mới có thể dạy được đồ đệ kỳ quặc thế này, cậu nhóc đang phát biểu cảm nghĩ nhận giải đấy à?

Nói đến sư phụ, không ít người còn nhìn Hoắc Đằng, tên cao lớn thô kệch này nghe xong hai mắt rưng rưng: “Sư phụ tự hào về con”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.