Chương trước
Chương sau
“Lần này thì khác, con đang đi giày sắt”, đồ nhi của Tạ Vân ngoáy tai.

“Tiểu tử, con có thể ra quân được rồi”, Tạ Vân vỗ mạnh lên vai đồ nhi, liếc nhìn đôi giày sắt mà cậu nhóc đang đi, đôi giày sáng loáng một cách lạ thường!

“Tham gia thì đánh cho tử tế nhé”, bên này Hoắc Đằng cũng đi tới, bên cạnh cũng có một đệ tử.


Kể ra cũng hay, đồ nhi của Hùng Nhị giống Hùng Nhị, đồ nhi của Tạ Vân giống Tạ Vân, đồ nhi của Hoắc Đằng cũng khá giống Hoắc Đằng, không phải tu vi và thực lực mà là khí chất, tuy tuổi không lớn nhưng cậu nhóc cao lớn thô kệch, cao hơn các bạn cùng lứa rất nhiều.

“Nào, cầm lấy”, vừa đi Hoắc Đằng vừa lén nhét túi đựng đồ cho đồ nhi của mình, nói xong còn nháy mắt với cậu nhóc: “Khi cần thiết cũng có ích đấy”.

“Con nói này sư phụ, đây là cuộc thi lớn trước toàn dân thiên hạ, làm thế này không hay đâu!”, đồ nhi của Hoắc Đằng ho khan một tiếng: “Làm vậy, liệu… liệu con có bị kéo ra ngoài đánh chết không?”

“Yên tâm, đánh không chết được”.

“Con muốn về nhà”.

“Lão tử thật sự rất thích đức hạnh không biết xấu hổ của ba tên này”, nhìn Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng, Tư Đồ Nam sờ cằm đầy ẩn ý.

“Sư phụ, con cũng thích đức hạnh không biết xấu hổ của người”, bên cạnh, một thiếu niên cũng học theo dáng vẻ của hắn ta, sờ cằm ra vẻ trầm tư.

“Thằng nhóc này”, Tư Đồ Nam nhéo tai thiếu niên đó: “Hôm nay ta không quản lý con là con định lên trời luôn hả! Con ghê gớm như vậy sao không vào được chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc?”

“Không thể trách con được, tại bọn họ chơi thuyết âm mưu”.

“Âm mưu? Lão tử dạy con không ít nhé, là con chẳng chịu dùng chiêu nào”.

“Còn các con nữa”, mặt Tư Đồ Nam tối sầm, xử lý đồ nhi nhà mình xong lại nhìn sang đồ nhi của phía Nhiếp Phong và Đoàn Ngự: “Có mất mặt không? Mất mặt không hả? Sư phụ của các con tốt xấu gì cũng đều là thế hệ chín đại đệ tử chân truyền trước đây của Hằng Nhạc, các con thì hay rồi, đứa nào đứa đấy bị đánh bại hết, có cần mặt mũi nữa không?”

Tên này như ăn phải thuốc súng, phát huy hết tinh thần vô liêm sỉ của mình, nước miếng văng khắp trời, phía Đoàn Ngự rất tự giác lùi về sau một hai bước, tựa hồ chúng ta không quen tên này.

Nhưng nói ra cũng đúng, phía Liễu Dật và Nhiếp Phong trước đây đều thuộc nhóm cửu đại chân truyền, thế mà đệ tử của họ lại chẳng có ai nằm trong số đó, ngược lại là Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng, ba tên này tìm được đồ nhi bảo bối có thiên phú cực cao, lọt được vào nhóm cửu đại chân truyền của Hằng Nhạc.

Đúng là trước khác nay khác, sư phụ không làm được thì để đồ nhi giúp nở mày nở mặt.

Dương Đỉnh Thiên và những người khác nhìn thấy cảnh này mà cảm khái! Năm xưa cũng như bây giờ, họ đã già rồi.

“Cung Tiểu Thiên Nhi, Thiếu Vũ, Vương Bưu, vào hàng”, giữa những tiếng xì xào, một trưởng lão cất giọng gọi.

“Vâng, vâng”, đồ nhi của Hùng Nhị, đồ nhi của Tạ Vân và đồ nhi của Hoắc Đằng lần lượt chạy lên bục cao.

Cùng lên với mấy cậu còn có năm đệ tử khác, đều trạc tuổi nhau, cùng là đệ tử của Hằng Nhạc, còn Tịch Nhan đứng thứ nhất thì đang ở trụ sở của Thiên Đình, không trong hàng ngũ ở đây.

“Bái kiến chưởng giáo!”

Chẳng mấy chốc Liễu Dật đã đến, phong thái ưu nhã, không có khí tức của tu sĩ, cũng không thấy dáng vẻ của chưởng giáo, các nữ đệ tử bên dưới nhìn mà hai mắt lấp lánh, nhưng họ cũng chỉ nghĩ thế thôi, vì dù sao chưởng giáo cũng đã có Nam Cung Nguyệt rồi.
“Xuất phát!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.